Chị run run cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm. Anh đang đứng đợi chị ngoài hành lang bệnh viện. Bóng nắng chiều khiến bóng anh đổ dài trên hành lang. Anh đang châm thuốc hút. Có lẽ anh cũng căng thẳng. Chỉ là trước mắt chị, anh làm như mạnh mẽ để chị yên lòng.
Nước mắt cứ thế không thể kìm được tuôn chảy hối hả trên gò má hơi xanh của chị. Đôi tay chị run run. Nhưng chị biết không nên giấu anh chuyện này được nữa. Chị đã đoán trước bệnh của mình. Vì mẹ chị cũng mắc căn bệnh này. Chị không nghĩ là số phận lại nhất địn nghiệt ngã với chị như thế. Trong khi chị bần thần đứng đó thì anh quay lại. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị. Anh hiểu tất cả. Anh lặng lẽ ôm chị vào lòng. Nhẹ vỗ vỗ lên đôi vai mỏng. Giọng anh ấm áp:
Không sao! Có anh đây rồi! Bây giờ y học tiên tiến rồi. Người ta sẽ có cách thôi. Em đừng lo.
Chị úp mặt vào ngực anh. Nuốt nước mắt vào trong tim mình nghẹn đắng.
Về nhà, chị lặng lẽ ôm con vào lòng. Trái tim chị quặn lại. Đôi cánh tay run rẩy. Chị sợ hãi, nếu như bất chợt một ngày nào đó, chị sẽ không thể ẵm con trên chính đôi tay mình được nữa, khi ấy, chị sẽ sống ra sao. Nước mắt chị rơi vào má con nóng hổi. Anh đứng lặng nhìn vợ và con. Trái tim anh đau như có ai vừa xé đôi ra.
***
Đêm ấy chị nằm mơ thấy mẹ chị. Người đàn bà có khuôn mặt khắc khổ với đôi bàn tay bàn chân co quắp cứ đứng bên giường nhìn chị rồi khóc. Chị gắng dậy để nắm lấy tay mẹ nhưng không được. Chị gọi, chị càng gọi thì mẹ chị lại càng như chạy trốn khỏi chị. Chỉ có ánh mắt đau khổ là không rời khỏi mắt chị mà thôi. Nước mắt chị ướt đầm trên gối. Anh lay vai chị. Đánh thức chị khi chị đang u ớ giữa cơn mơ. Đêm. Gió lạnh buốt.
Những cơn đau ở những khớp chân khớp tay ngày càng hành hạ chị nhiều hơn. Những đêm như thế. Chị cắn răng chịu đựng. Hoặc không, chị nằm quay mặt vào tường lặng lẽ khóc. Anh đi làm cả ngày, tiền thuốc cho chị, tiền nuôi con, tiền ăn uống khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Mái tóc đen của anh ngày nào giờ thấp thoáng những chiếc tóc bạc, vết chân chim trên khóe mắt như hằn lên rõ hơn, nụ cười rạng rỡ của anh, từ khi nào chị cũng không còn gặp lại nữa… Trái tim chị thắt lại. Chị run run vuốt mái tóc anh. Tiếng anh ngáy nho nhỏ nói cho chị biết anh đã rất mệt. Vì chỉ khi rất mệt anh mới ngủ ngáy như vậy.
Tiếng con thức giấc bên nôi. Chị khẽ ngồi dậy. Thằng bé tè nhiều ướt cả bỉm. Chị ôm con lên để thay. Nhưng vừa ôm thằng bé lên được khỏi nôi thì một cơn đau đớn chạy tận tới từng khớp tay khiến đôi tay chị co rúm lại. Thằng bé bị tuột xuống nôi, giật mình khóc thét. Chị bằng hoàng, không, không phải là bàng hoàng mà là kinh hãi. Chị kinh hãi tới mức cứ trơ trơ ngồi đó nhìn con khóc tới mấy giây. Anh choàng dậy. Anh nhìn chị, nhìn con, chưa hiểu được gì. Nhưng rất nhanh anh ôm thằng bé vào lòng nựng. Anh thay bỉm cho con. Rồi quay sang hỏi chị:
Có chuyện gì thế em? Em làm sao thế?
Nước mắt chị như dòng thác vỡ òa. Chị nấc lên:
Anh, anh …
Sao thế, có chuyện gì em? Anh lo lắng hỏi chị. Chị nói, giọng ngập trong nước mắt:
Anh… em vừa mới tuột con khỏi tay. Em không thể, em không thể nữa rồi anh! Em không thể anh ạ!
Chị vừ nói, vừa đưa đôi bàn tay lên trước mặt. Những ngón tay bắt đầu cong của chị. Anh hốt hoảng:
Em không thể gì? Em đừng khóc. Nói cho anh…
Đôi tay chị buông thõng. Chị cũng thôi nức nở. Chỉ còn sự bất lực đau đớn hằn in trong đôi mắt đen u uẩn của chị:
Em không thể bế con được nữa…
***
Từ hôm đó, chị sống lặng lẽ. Mẹ chồng chị phải xuống để trông cháu. Chị thì hết viện nọ tới viện kia. Nhưng càng đi thì càng vô vọng. Căn bệnh khớp dạng thấp tự miễn của chị khoa học vẫn chưa có cách chữa. Những người không may bị bệnh này chỉ có thể sống suốt đời với nó. Chị nghĩ: Nếu như chị không muốn sống suốt đời với nó thì sao? Đúng, thì chỉ có thể kết thúc cả nó và chị mà thôi.
Nhưng những đêm thức nhìn con ngủ, nhìn anh ngủ. Những giây phút bình yên ít ỏi của ấy. Chị lại không đủ dũng cảm làm cái việc mà chị nghĩ. Dù phải sống cả đời với những nỗi đau đớn chị cũng muốn được sống cùng anh, muốn được nhìn thấy con chị lớn lên, trưởng thành. Sao cuộc đời lại trớ trêu và khắc nghiệt với chị như vậy? nhẫn tâm với anh như thế. Một năm yêu nhau và gần hai năm chung sống. Với một đời người hẳn là ít ỏi biết chừng nào? Tình yêu nơi trái tim chị và cả anh vẫn còn chưa kịp nguôi chút nào kia mà? Và hạnh phúc mà chị mang lại cho anh vẫn còn quá ít so với mong ước của chị. Nhưng lẽ nào, chị không thể nữa rồi…
***
Những cơn đau hạnh hạ, những bất lực của bản thân, những nghi ngờ trong tim của người đàn bà, những giằng xé trong tấm lòng của một người mẹ, những day dứt đớn đau của một người phụ nữ… khiến chị như biến thành một người khác.
Một hôm, anh bước vào nhà, không thấy thằng bé đâu, chỉ thấy chị ngồi giữa nhà, chiếc gương trên tủ quần áo vỡ tan, chiếc gương nhỏ chị vẫn soi cũng vỡ ở một góc tường trên cùi tay và cánh tay chị rớm máu. Anh vội vã đi lấy đồ sơ cứu nhẹ nhàng, kiên nhẫn băng vết thương lại cho chị. Từ đó, trong căn nhà ấy, không hề có một chiếc gương nào nữa.
Cuộc sống cứ thế nặng nề trôi đi trong nỗi đau đớn, bất lực và nhiều khi là điên rồ của chị và trong cái sự trầm buồn, lặng lẽ và u uẩn của anh. Chị đau đớn nhận ra, thực sự họ không còn là vợ chồng nữa. Anh vì trách nhiệm, vì tình người, vì cái nghĩa mà ở lại bên chị. Ở bên chị mà quên mất mình là đàn ông. Có lẽ, cái đêm chị khóc và quỳ xuống, nắm tay anh mà nói:
Đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em. Bây giờ em bệnh tật như thế này. Nếu anh bỏ rơi em em chỉ có thể chọn cái chết.
Đã khiến anh không thể nào quay lưng lại với chị được. Nhưng mỗi chiều về, thấy anh lầm lũi vào nhà, lầm lũi chăm con, lầm lũi cho chị ăn, lầm lũi làm tất cả mọi thứ cho chị. Trái tim chị lại đớn đau. Mười năm anh chịu đựng chị, mười năm chị nắm chặt tay không cho anh được buông. Nhưng chỉ là để hai nỗi đau cứ dần lơn lên âm thầm trong trái tim của cả hai người.
***
Rồi một hôm, có người nói với chị anh đã có người đàn bà khác ở bên ngoài. Trái tim chị như nát tan. Chị khóc suốt cả chiều hôm đó. Anh vừa bước vào nhà, chị hai tay cố cầm chiếc cốc nước ném xuống nhà. Chị hét lên: Anh cút đi! Anh cút ra khỏi cái nhà này. Cút ngay đi! Trong cơn tức giận, chị ngã nhào vào cạnh giường khiến, chiếc cốc vỡ cứa vào cánh tay chảy máu. Anh sợ quá vội vã lấy bông băng băng lại cho chị. Nhưng chị đạp anh ra. Máu vẫn chảy trên cánh tay thấm vào vạt áo. Và máu, chảy cả trong trái tim chị.
Anh bảo: Cho anh cơ hội. Nếu em đồng ý kí đơn ly hôn để anh lấy cô ấy. Anh sẽ vẫn chăm sóc em và con!
Chị cười, khi nước mắt ướt đầy khuôn mặt gầy hốc hác:
Và đêm đêm, anh và cô ấy ngủ ở phòng bên. Còn em và con ngủ ở phòng bên cạnh đúng không?
Anh cúi mặt:
Anh xin lỗi. Anh chỉ có thể làm được như thế.
Chị đưa cho anh tờ giấy chị kí sẵn và nói:
Anh viết đi, em kí rồi! Cảm ơn anh đã vì em suốt mười năm qua! Bây giờ, em sẽ là người buông tay anh!
Anh mang theo mình duy nhất chiếc va li nhỏ chứa quần áo của mình. Căn nhà nhỏ dường như ngập trong cơn mưa chiều muộn. Những hạt mưa liêu xiêu trước khi chạm mặt đất. Đứa con trai đứng lặng nhìn anh. Nước mắt rơi ướt đầm trên má nó. Anh bước đi vội vã. Nước mưa chảy vào miệng mặn đắng.
Nước mắt cứ thế không thể kìm được tuôn chảy hối hả trên gò má hơi xanh của chị. Đôi tay chị run run. Nhưng chị biết không nên giấu anh chuyện này được nữa. Chị đã đoán trước bệnh của mình. Vì mẹ chị cũng mắc căn bệnh này. Chị không nghĩ là số phận lại nhất địn nghiệt ngã với chị như thế. Trong khi chị bần thần đứng đó thì anh quay lại. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị. Anh hiểu tất cả. Anh lặng lẽ ôm chị vào lòng. Nhẹ vỗ vỗ lên đôi vai mỏng. Giọng anh ấm áp:
Không sao! Có anh đây rồi! Bây giờ y học tiên tiến rồi. Người ta sẽ có cách thôi. Em đừng lo.
Chị úp mặt vào ngực anh. Nuốt nước mắt vào trong tim mình nghẹn đắng.
Về nhà, chị lặng lẽ ôm con vào lòng. Trái tim chị quặn lại. Đôi cánh tay run rẩy. Chị sợ hãi, nếu như bất chợt một ngày nào đó, chị sẽ không thể ẵm con trên chính đôi tay mình được nữa, khi ấy, chị sẽ sống ra sao. Nước mắt chị rơi vào má con nóng hổi. Anh đứng lặng nhìn vợ và con. Trái tim anh đau như có ai vừa xé đôi ra.
***
Đêm ấy chị nằm mơ thấy mẹ chị. Người đàn bà có khuôn mặt khắc khổ với đôi bàn tay bàn chân co quắp cứ đứng bên giường nhìn chị rồi khóc. Chị gắng dậy để nắm lấy tay mẹ nhưng không được. Chị gọi, chị càng gọi thì mẹ chị lại càng như chạy trốn khỏi chị. Chỉ có ánh mắt đau khổ là không rời khỏi mắt chị mà thôi. Nước mắt chị ướt đầm trên gối. Anh lay vai chị. Đánh thức chị khi chị đang u ớ giữa cơn mơ. Đêm. Gió lạnh buốt.
Những cơn đau ở những khớp chân khớp tay ngày càng hành hạ chị nhiều hơn. Những đêm như thế. Chị cắn răng chịu đựng. Hoặc không, chị nằm quay mặt vào tường lặng lẽ khóc. Anh đi làm cả ngày, tiền thuốc cho chị, tiền nuôi con, tiền ăn uống khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Mái tóc đen của anh ngày nào giờ thấp thoáng những chiếc tóc bạc, vết chân chim trên khóe mắt như hằn lên rõ hơn, nụ cười rạng rỡ của anh, từ khi nào chị cũng không còn gặp lại nữa… Trái tim chị thắt lại. Chị run run vuốt mái tóc anh. Tiếng anh ngáy nho nhỏ nói cho chị biết anh đã rất mệt. Vì chỉ khi rất mệt anh mới ngủ ngáy như vậy.
Những cơn đau ở những khớp chân khớp tay ngày càng hành hạ chị nhiều hơn. Những đêm như thế. Chị cắn răng chịu đựng. (ảnh minh họa)
Tiếng con thức giấc bên nôi. Chị khẽ ngồi dậy. Thằng bé tè nhiều ướt cả bỉm. Chị ôm con lên để thay. Nhưng vừa ôm thằng bé lên được khỏi nôi thì một cơn đau đớn chạy tận tới từng khớp tay khiến đôi tay chị co rúm lại. Thằng bé bị tuột xuống nôi, giật mình khóc thét. Chị bằng hoàng, không, không phải là bàng hoàng mà là kinh hãi. Chị kinh hãi tới mức cứ trơ trơ ngồi đó nhìn con khóc tới mấy giây. Anh choàng dậy. Anh nhìn chị, nhìn con, chưa hiểu được gì. Nhưng rất nhanh anh ôm thằng bé vào lòng nựng. Anh thay bỉm cho con. Rồi quay sang hỏi chị:
Có chuyện gì thế em? Em làm sao thế?
Nước mắt chị như dòng thác vỡ òa. Chị nấc lên:
Anh, anh …
Sao thế, có chuyện gì em? Anh lo lắng hỏi chị. Chị nói, giọng ngập trong nước mắt:
Anh… em vừa mới tuột con khỏi tay. Em không thể, em không thể nữa rồi anh! Em không thể anh ạ!
Chị vừ nói, vừa đưa đôi bàn tay lên trước mặt. Những ngón tay bắt đầu cong của chị. Anh hốt hoảng:
Em không thể gì? Em đừng khóc. Nói cho anh…
Đôi tay chị buông thõng. Chị cũng thôi nức nở. Chỉ còn sự bất lực đau đớn hằn in trong đôi mắt đen u uẩn của chị:
Em không thể bế con được nữa…
***
Từ hôm đó, chị sống lặng lẽ. Mẹ chồng chị phải xuống để trông cháu. Chị thì hết viện nọ tới viện kia. Nhưng càng đi thì càng vô vọng. Căn bệnh khớp dạng thấp tự miễn của chị khoa học vẫn chưa có cách chữa. Những người không may bị bệnh này chỉ có thể sống suốt đời với nó. Chị nghĩ: Nếu như chị không muốn sống suốt đời với nó thì sao? Đúng, thì chỉ có thể kết thúc cả nó và chị mà thôi.
Nhưng những đêm thức nhìn con ngủ, nhìn anh ngủ. Những giây phút bình yên ít ỏi của ấy. Chị lại không đủ dũng cảm làm cái việc mà chị nghĩ. Dù phải sống cả đời với những nỗi đau đớn chị cũng muốn được sống cùng anh, muốn được nhìn thấy con chị lớn lên, trưởng thành. Sao cuộc đời lại trớ trêu và khắc nghiệt với chị như vậy? nhẫn tâm với anh như thế. Một năm yêu nhau và gần hai năm chung sống. Với một đời người hẳn là ít ỏi biết chừng nào? Tình yêu nơi trái tim chị và cả anh vẫn còn chưa kịp nguôi chút nào kia mà? Và hạnh phúc mà chị mang lại cho anh vẫn còn quá ít so với mong ước của chị. Nhưng lẽ nào, chị không thể nữa rồi…
***
Những cơn đau hạnh hạ, những bất lực của bản thân, những nghi ngờ trong tim của người đàn bà, những giằng xé trong tấm lòng của một người mẹ, những day dứt đớn đau của một người phụ nữ… khiến chị như biến thành một người khác.
Tình yêu nơi trái tim chị và cả anh vẫn còn chưa kịp nguôi chút nào kia mà? Và hạnh phúc mà chị mang lại cho anh vẫn còn quá ít so với mong ước của chị. Nhưng lẽ nào, chị không thể nữa rồi… (Ảnh minh họa)
Một hôm, anh bước vào nhà, không thấy thằng bé đâu, chỉ thấy chị ngồi giữa nhà, chiếc gương trên tủ quần áo vỡ tan, chiếc gương nhỏ chị vẫn soi cũng vỡ ở một góc tường trên cùi tay và cánh tay chị rớm máu. Anh vội vã đi lấy đồ sơ cứu nhẹ nhàng, kiên nhẫn băng vết thương lại cho chị. Từ đó, trong căn nhà ấy, không hề có một chiếc gương nào nữa.
Cuộc sống cứ thế nặng nề trôi đi trong nỗi đau đớn, bất lực và nhiều khi là điên rồ của chị và trong cái sự trầm buồn, lặng lẽ và u uẩn của anh. Chị đau đớn nhận ra, thực sự họ không còn là vợ chồng nữa. Anh vì trách nhiệm, vì tình người, vì cái nghĩa mà ở lại bên chị. Ở bên chị mà quên mất mình là đàn ông. Có lẽ, cái đêm chị khóc và quỳ xuống, nắm tay anh mà nói:
Đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em. Bây giờ em bệnh tật như thế này. Nếu anh bỏ rơi em em chỉ có thể chọn cái chết.
Đã khiến anh không thể nào quay lưng lại với chị được. Nhưng mỗi chiều về, thấy anh lầm lũi vào nhà, lầm lũi chăm con, lầm lũi cho chị ăn, lầm lũi làm tất cả mọi thứ cho chị. Trái tim chị lại đớn đau. Mười năm anh chịu đựng chị, mười năm chị nắm chặt tay không cho anh được buông. Nhưng chỉ là để hai nỗi đau cứ dần lơn lên âm thầm trong trái tim của cả hai người.
***
Rồi một hôm, có người nói với chị anh đã có người đàn bà khác ở bên ngoài. Trái tim chị như nát tan. Chị khóc suốt cả chiều hôm đó. Anh vừa bước vào nhà, chị hai tay cố cầm chiếc cốc nước ném xuống nhà. Chị hét lên: Anh cút đi! Anh cút ra khỏi cái nhà này. Cút ngay đi! Trong cơn tức giận, chị ngã nhào vào cạnh giường khiến, chiếc cốc vỡ cứa vào cánh tay chảy máu. Anh sợ quá vội vã lấy bông băng băng lại cho chị. Nhưng chị đạp anh ra. Máu vẫn chảy trên cánh tay thấm vào vạt áo. Và máu, chảy cả trong trái tim chị.
Anh bảo: Cho anh cơ hội. Nếu em đồng ý kí đơn ly hôn để anh lấy cô ấy. Anh sẽ vẫn chăm sóc em và con!
Chị cười, khi nước mắt ướt đầy khuôn mặt gầy hốc hác:
Và đêm đêm, anh và cô ấy ngủ ở phòng bên. Còn em và con ngủ ở phòng bên cạnh đúng không?
Anh cúi mặt:
Anh xin lỗi. Anh chỉ có thể làm được như thế.
Chị đưa cho anh tờ giấy chị kí sẵn và nói:
Anh viết đi, em kí rồi! Cảm ơn anh đã vì em suốt mười năm qua! Bây giờ, em sẽ là người buông tay anh!
Anh mang theo mình duy nhất chiếc va li nhỏ chứa quần áo của mình. Căn nhà nhỏ dường như ngập trong cơn mưa chiều muộn. Những hạt mưa liêu xiêu trước khi chạm mặt đất. Đứa con trai đứng lặng nhìn anh. Nước mắt rơi ướt đầm trên má nó. Anh bước đi vội vã. Nước mưa chảy vào miệng mặn đắng.
Theo Đ.Thủy (Khám phá)
No comments: