vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Sự thật quá đớn đau với tôi khi tôi phát hiện ra người mà chồng tôi ngoại tình là vợ cũ.

Câu chuyện của tôi thoạt đầu nghe nhiều người tưởng như là đùa, nhưng nó thực sự là nỗi buồn với tôi hiện tại! Dù chưa cưới nhưng tôi vẫn mang bầu để sinh con cho anh. Vậy mà khi tôi bụng mang dạ chửa, anh quay về cặp với vợ cũ...
 Gần 30 tuổi tôi mới tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình. Dẫu rằng không lý tưởng như ngày trẻ tôi mong đợi nhưng tôi nhận thấy ở anh sự điềm đạm, chín chắn và có vẻ hiểu biết. Anh là người đàn ông đã từng có vợ, có con. Tuy nhiên cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc đã khiến cho họ ly hôn. Khoảng thời điểm anh và vợ chờ tòa án quyết định là lúc tôi và anh quen nhau.
So với mọi người, tôi không có được vẻ ngoài trời phú nhưng bù lại gia đình tôi có điều kiện, nuôi dạy tôi tử tế. Tôi không tự hào mình có nhan sắc nhưng tôi tự hào mình có công việc ổn định, khéo léo trong giao tiếp, bếp núc. Ý thức được bản thân mình nên tôi rất biết điều kể từ khi yêu anh. Tôi luôn nghĩ lấy một người từng có gia đình cũng tốt, vì sự thất bại trong hôn nhân có thể khiến anh ấy trân trọng hơn những gì bây giờ có được.
Yêu nhau được khoảng 5 tháng thì anh ấy và vợ chính thức đường ai nấy đi. Ngay sau khi anh ly hôn vợ, tôi và anh đã để có bầu. Tôi thì đã nhiều tuổi, tôi muốn chắc chắn một đứa con, còn chuyện đám cưới vì anh nói đợi mọi thứ qua đi một thời gian rồi mới cưới vì sợ các con sẽ sốc khi vừa ly hôn bố đã lấy vợ. Tôi nghĩ điều đó là hợp lý, lũ trẻ không có tội và những biến cố quá lớn như thế này sẽ làm chúng bị tổn thương.

 Đau đớn khi chồng ngoại tình với vợ cũ - 1 (Ảnh minh họa)

Khi mang bầu được hơn 2 tháng, tôi bắt đầu cảm thấy anh lạnh lùng, thờ ơ với mình. Anh chăm sóc tôi chỉ như một nghĩa vụ. Tôi nghi ngờ anh có “mối” nào đó nên đã chủ bụng rình theo. Và sự thật quá đớn đau với tôi khi tôi phát hiện ra người mà chồng tôi ngoại tình, thậm chí lên giường cùng lại chính là... vợ cũ của anh!
Đó thực sự là một nỗi khiếp sợ. Nếu anh ngoại tình với một cô gái trẻ, tôi còn có thể dùng đứa bé trong bụng là sợi dây để níu anh quay về bên mình. Nhưng khi tình địch của tôi lại chính là người vợ cũ thì tôi có cảm giác mình thua về mọi mặt. Chị ấy hiểu anh hơn tôi vì chí ít hai người cũng đã chung sống với nhau nhiều năm. Hơn nữa hai người họ cũng có với nhau mối ràng buộc chính là những đứa con. So với chị, đúng là tôi kém rất nhiều điều.
Tôi đem chuyện này ra truy vấn anh thì anh thú nhận. Anh thừa nhận rằng có quan hệ lại với vợ cũ. Anh cũng không hiểu vì sao lại bị cuốn vào chuyện đó dù anh và người ấy đã từng tức tối đến mức muốn ly hôn. Anh nói về thăm con, thấy vợ cũ ngày càng quyến rũ trong khi tôi thì lại bầu bí nên không thể gần gũi, vì vậy mà anh phạm sai lầm.
Nhưng anh nói sẽ cưới tôi. Anh không muốn một người phụ nữ như tôi phải khổ. Đó là những lời anh nói nhưng trong lòng tôi thì đau đớn lắm. Cứ cho là anh cưới tôi đi chăng nữa thì sao? Năm bữa nửa tháng anh lại lên giường với người vợ cũ, liệu tôi có đủ sức chịu đựng đến hết đời điều đó không? Anh đã dám làm một lần thì ắt có lần thứ hai, cái thứ tình càng cấm càng ham muốn là như vậy.
Cái thai trong bụng tôi đã bước sang tháng thứ 3 rồi. Mỗi lần nghĩ đến con tôi lại muốn cố gắng ở bên người đàn ông đó dù biết rằng có lẽ tôi sẽ rơi vào cảnh chung chồng. Nhưng khi ngồi tĩnh tâm lại tôi lại cảm thấy hận và muốn buông xuôi tất cả để trở thành một người mẹ đơn thân.
Tôi nên làm gì. Chấp nhận chuyện anh quan hệ với vợ cũ, coi đó như một lẽ bình thường có phải là vô lý quá không?
Theo Liên Hương (Đời sống & pháp luật)

Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi. Nếu muốn đi du lịch em chờ dịp sau. Em cứ thế này anh sống sao được nữa…”. 30/4 của người ta là nghỉ lễ, còn 30/4 của vợ chồng Phương là cãi vã, khóc lóc và dỗ dành nhau


Phương và Tùng yêu nhau từ thời còn học phổ thông, lên đến đại học may mắn là hai người học gần nhau nên dường như đối với họ chưa bao giờ có khoảng cách. Đối với nhiều đôi yêu nhau lâu dễ có cảm giác nhạt và chán đối phương, người ta vẫn nói “xa thương gần thường” nhưng với Phương thì không giống vậy. Càng gần gũi, càng yêu lâu tình cảm hai người càng đậm sâu.
Mỗi ngày sau khi đi học về Phương và Tùng dành ra 1 tiếng để chạy thể dục quanh công viên, vừa chạy vừa trò chuyện, hít khí trời. Những lúc như vậy Phương lại có cảm giác cuộc sống thật yên bình.
Cho đến khi Tùng thông báo đã nhận 3 lớp gia sư nên sẽ không có thời gian thể dục cùng Phương, cũng như thời gian hai người gặp gỡ ngày càng ít hơn. Chính quãng thời gian này tình cảm giữa Phương và Tùng bắt đầu có nhiều mâu thuẫn.
Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi
Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi" (Ảnh minh họa)
Gia đình Phương thuộc vào diện giàu có của tỉnh, vì thế chuyện ăn học, tiêu xài của Phương không thành vấn đề đối với ba mẹ cô. Nhưng với Tùng tiền ăn học, tiêu xài ở thành phố là cả một vấn đề lớn.
Gia đình anh kinh tế khó khăn, ba mẹ già không có nghề nghiệp, quanh năm chỉ sống bằng nghề làm thuê và vài ba sào ruộng. Nay sức khỏe không còn nên tiền ăn học của Tùng phải tự lo liệu. Đó là lý do vì sao cậu lại đôn đáo tìm công việc đến vậy.
Nhưng Phương thì ngày càng không chịu hiểu cho những khó khăn của người yêu. Ngày nào cô cũng tìm cớ để trách móc, làm nũng, có khi giận anh đến vài ngày.
Trong trái tim Tùng từ xưa đến nay chỉ có một mình Phương, không biết đã bao lần anh hứa lên hứa xuống là chỉ yêu một mình Phương, sau này nếu không lấy Phương anh nguyện cả đời không lấy ai. Những lúc thế Phương tỏ ra tin tưởng Tùng, nhưng chẳng được bao lâu cô lại làm khổ Tùng bằng những chiêu trò “Em mệt quá anh ơi, anh về với em đi”. Hay “em bị ngã xe tên đường, giờ đang ở phòng, anh đến đi. Em đau quá”. Nhiều lần Tùng đã phải bỏ giờ việc dạy học để về với Phương, nhưng tất cả chỉ là trò đùa của Phương muốn Tùng quan tâm đến cô.
Có lẽ trên đời này chỉ có một mình Tùng chịu đựng được tính cách ngang ngược của Phương. Vấn đề lớn nhất của Tùng bây giờ không phải là chuyện tình cảm. Anh có thể chịu đựng tính cách trẻ con của Phương nhiều hơn thế. Nhưng chuyện tiền bạc đối với anh là vấn đề nan giải. Nhiều lần Phương đưa tiền cho Tùng, nhưng anh nhất quyết không lấy. Với tính cách của Tùng thì không đời nào anh cầm tiền của con gái, hơn nữa của người yêu thì càng không.
Việc học bước vào năm cuối, Tùng ngày càng bận rộn, vất vả và gầy đi. Còn Phương vẫn luôn lo lắng tình cảm của Tùng dành cho cô không còn như trước.
Phương sợ Tùng yêu cô bé học trò anh đang gia sư, thỉnh thoảng Phương vẫn nhắc khéo “học sinh lớp 12 bây giờ ngày càng xinh, đi gia sư anh phải biết giữ khoảng cách đừng để trò yêu thầy là em cho biết tay đấy.”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tùng xin được công việc đúng chuyên ngành nhưng mức lương khởi điểm chỉ đủ nuôi sống chính mình. Vậy mà Phương sống chết đòi cưới, buộc lòng anh phải đồng ý cưới. Trước khi cưới anh cũng nói rõ vấn đề kinh tế còn khó khăn để Phương xác định trước. Nghe Tùng nói Phương gật gù chấp nhận tất cả, nhưng khi đó cô còn đang mê mẩn với chiếc váy cưới chứ có đoái hoài đến những lo lắng của Tùng đâu.
Sau khi cưới Phương bỏ ra khoản tiền lớn để đi trăng mật. Tùng phải muối mặt lắm mới dám dùng tiền của Phương để chiều lòng cô. Thế nhưng càng ngày Phương càng tự ý mình giải quyết vấn đề. Có việc gì Phương cũng chỉ dùng tiền của mình. Kể cả chuyện dọn dẹp nhà, căn nhà chật hẹp mà Phương cũng phải thuê người làm.
Hễ Tùng nói chuyện về tiền bạc thì cô ra vẻ “em có xin tiền anh đâu, tiền ba mẹ em cho em. Em dùng tiền thuê người làm, có tốn kém là bao đâu mà anh khó chịu”.
Không thể chịu đựng cách sống của Phương nữa, Tùng quyết định nói rõ với Phương “anh không muốn bị gia đình em coi thường. Từ giờ em không được phép tiêu xài tiền của nhà đẻ nữa. Ở nhà mình có gì dùng nấy, em cảm tưởng sống được thì sống không sống được thì thôi”.
Sáng hôm sau Tùng sang gặp bố mẹ vợ và nói rõ quan điểm. Thấy con rể có chí hướng và nói có lý nên kể từ đó bố mẹ Phương cũng cắt hết mọi chi phí của Phương. Lúc đầu Phương cũng ấm ức lắm, vì quen sống sung sướng, vung tiền thoải mái rồi giờ sau khi tan làm cô chỉ còn cách về thẳng nhà chứ không có tiền để mà ghé shop nọ, quán kia như trước.
Dịp nghỉ lễ 30/4 Phương nằng nặc đòi chồng cho đi du lịch nước ngoài, du lịch Nha Trang, Đà Lạt… nhưng công ty Tùng dạo gần đây không thu hồi được công nợ, lương bổng của Tùng cũng bị nợ, chỉ được tạm ứng phần nào khiến anh cũng lao đao.
Vậy mà Phương không chịu hiểu cho Tùng, ngày nào cô cũng ca thán, nũng nịu rồi so bì anh với người này người kia. Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi. Nếu muốn đi du lịch em chờ dịp sau. Em cứ thế này anh sống sao được nữa…”.
30/4 của người ta là nghỉ lễ, còn 30/4 của vợ chồng Phương là cãi vã, khóc lóc và dỗ dành nhau.
 
Theo Giadinhvn.vn

Anh ráo hoảnh nhắn tin: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Anh thực sự không muốn có đứa con này”.


Cô và anh đến với nhau khi cô vừa mới chân ướt chân ráo ra trường, đang mải miết và bải hoải với công cuộc tìm kiếm việc làm, hi vọng bám trụ để rồi có một cuộc sống tốt đẹp ở nơi thành phố phồn hoa. Còn anh, hơn cô 2 tuổi, ra trường trước cô nhưng tình cảnh cũng không khấm khá hơn cô là bao. Anh và cô - 2 con người nhỏ bé đã nương tựa vào nhau, trao cho nhau hơi ấm, những lời động viên để cùng nhau nỗ lực, cố gắng.

Yêu nhau được 1 năm thì cô mang thai. Hoảng hốt và bối rối, cô chỉ biết đến tìm anh. “Anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình không thể giữ đứa con này được em ạ! Em mới ra trường, anh thì công việc vẫn chưa ra đâu vào đâu, mình sẽ phải xoay xở thế nào khi có thêm 1 đứa trẻ nữa ra đời? Chúng ta còn trẻ, sẽ còn những cơ hội khác em ạ!” – anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ. Không muốn làm trái ý anh, cô của tuổi 23 non nớt và thiếu bản lĩnh đã ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện để lấy ra cục máu của mình.

Sau chuyện đó, mọi thứ lại trở lại bình thường. Cô và anh luôn chăm chỉ, nỗ lực làm việc, tình yêu của 2 người vẫn mặn nồng như xưa. Nhưng lời hẹn ước của 2 người về 1 đám cưới khi cô tròn 25 tuổi đã không được thực hiện. Anh vẫn còn trẻ, còn muốn phấn đấu để thăng tiến trong công việc, chưa vội muốn gắn bó ràng buộc với ai và chịu trách nhiệm về 1 gia đình nhỏ nào cả. Còn cô thực ra cũng đã muốn, vì 2 người đã đi bên nhau 3 năm, công việc cả 2 cũng đã ổn, nhưng 1 mình cô muốn đâu phải đã được, chẳng còn cách nào khác cô đành tôn trọng ý kiến của anh.  

2 năm sau, khi cô 27 tuổi, một lần nữa cô phát hiện ra mình mang thai đứa con của anh. Lần này, cô vui mừng khôn xiết, thay vì hoang mang và lo sợ như lần trước. Cô và anh đã yêu nhau ngần ấy năm, chẳng phải giờ là lúc cho tình yêu này một cái kết có hậu sao? Và đứa con này sẽ giúp hạnh phúc được nhân đôi. Hơn nữa, cô cũng nào còn trẻ trung gì nữa, anh cũng gần 30 tuổi, nghĩ đến việc kết hôn cũng là điều nên làm rồi. Và nhất là, tuy không nói ra nhưng thâm tâm cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi 1 lần nữa con yêu lại về với cô. Lần phá thai trước, thật không may đã để lại cho cô biến chứng. Đã có những lúc cô và anh hoàn toàn để tự do nhưng cô cũng không hề có bầu, cô đã lo sợ vô cùng mình không còn có thể làm mẹ.

Bỏ thai đi
Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành (Ảnh minh họa).

Cô hồ hởi thông báo cho anh về việc anh sắp được làm bố mà trong lòng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Cô sợ anh sẽ không đón chào đứa con này, cũng như mấy năm về trước. “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, em về nghỉ ngơi đi, chuyện này đột ngột quá, anh phải suy nghĩ đã. Anh thật sự rất sốc!” – anh đã nói thế sau khi nghe cô nói. Hụt hẫng vì không nhận được phản ứng vui mừng hay lời hứa hẹn nào từ anh, nhưng cô vẫn yên lặng, lủi thủi ra về, đợi ở anh 1 câu trả lời, vì nghĩ đàn ông không thích bị dồn ép, bị đặt vào thế đã rồi.

Anh nghĩ rồi, mình chưa thể cưới bây giờ được em ạ! Anh còn mục tiêu quan trọng trong sự nghiệp cần phấn đấu. Khi nào đạt được rồi, anh mới nghĩ tới chuyện lập gia đình. Em bỏ thaiđi, rồi mình lại tiếp tục như xưa, nhé!” – sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Đọc tin anh mà cô thấy như có sét đánh giữa trời quang. “Bỏ ư? Anh lại muốn cô bỏ thai nữa ư?” – cô thảng thốt. Hoảng loạn, cô khẩn thiết van xin anh, nhắc cho anh nhớ những năm tháng 2 người đã có với nhau để mong lay động được anh, nhưng anh lại tiếp tục tạt cho cô 1 gáo nước lạnh nữa: “Thực ra em cũng thừa hiểu, mấy năm mình ở bên nhau, phần nhiều là do tình thương, ân nghĩa và thói quen gắn bó phải không? Giờ đây, khi phải đứng trước 1 sự lựa chọn có tính chất bước ngoặt, anh mới nhận thức càng sâu sắc điều đó!”.

Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành. Cực chẳng đã, cô đành phải nói thật với anh, nếu lần này bỏ thai nữa thì khả năng làm mẹ của cô sẽ giảm xuống thấp vô cùng, chính bác sĩ đã khuyến cáo như thế khi cô đi khám thai cách đây mấy hôm. Anh im lặng hồi lâu rồi bảo cô: “Em muốn thì cứ sinh, anh sẽ có trách nhiệm với con. Còn đám cưới thì thực sự là không thể, anh đã sai lầm để có đứa con này, anh không thể tiếp tục sai lầm lần nữa”. Cô cười trong cay đắng, có lẽ đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh rồi. Tình yêu anh dành cho cô là có thật, nhưng đó đã là quá khứ. Anh đã chán cô, muốn ruồng rẫy mối quan hệ này – đó là 1 sự thật phũ phàng mà cô buộc phải chấp nhận.

Cô đã sống những ngày mà chính bản thân cô thậm chí không biết mình còn sống hay không nữa. Mấy hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Run rẩy mở hộp thư đến, lòng cô hồi hộp, mong đợi một sự đổi ý từ anh. Nhưng anh đã viết: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Nếu em vô sinh thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, được chưa! Anh thực sự không muốn có đứa con này”. Lần này thì cô phải phá lên cười ngặt nghẽo: “Anh ta định chịu trách nhiệm với cả đời mình như thế nào? Anh ta có thể 1 lần nữa mang lại cho mình con hay sao?”. Nếu có ai chứng kiến cô lúc đó sẽ cho rằng cô lên cơn điên mất, cô cười rũ rượi, cười như chưa bao giờ được cười, cười như thể để phát tiết hết những cay đắng, đau đớn, khinh bỉ và oán hận trong lòng.

Sau khi đã bình tâm lại, cô nhắn cho anh ta một cái tin: “Tôi bỏ thai rồi, từ hôm qua!”. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ đứa con này đi, vì thế, nếu không có anh ta, cô sẽ vẫn sinh nó ra và nuôi nó lớn khôn trưởng thành, dù biết khó khăn luôn chồng chất trước mắt…
 
Theo Sơn Trà / Trí Thức Trẻ

Anh viết đi, em kí rồi! Cảm ơn anh đã vì em suốt mười năm qua! Bây giờ, em sẽ là người buông tay anh!

Chị run run cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm. Anh đang đứng đợi chị ngoài hành lang bệnh viện. Bóng nắng chiều khiến bóng anh đổ dài trên hành lang. Anh đang châm thuốc hút. Có lẽ anh cũng căng thẳng. Chỉ là trước mắt chị, anh làm như mạnh mẽ để chị yên lòng.

Nước mắt cứ thế không thể kìm được tuôn chảy hối hả trên gò má hơi xanh của chị. Đôi tay chị run run. Nhưng chị biết không nên giấu anh chuyện này được nữa. Chị đã đoán trước bệnh của mình. Vì mẹ chị cũng mắc căn bệnh này. Chị không nghĩ là số phận lại nhất địn nghiệt ngã với chị như thế.  Trong khi chị bần thần đứng đó thì anh quay lại. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị. Anh hiểu tất cả. Anh lặng lẽ ôm chị vào lòng. Nhẹ vỗ vỗ lên đôi vai mỏng. Giọng anh ấm áp:

Không sao! Có anh đây rồi! Bây giờ y học tiên tiến rồi. Người ta sẽ có cách thôi. Em đừng lo.

Chị úp mặt vào ngực anh. Nuốt nước mắt vào trong tim mình nghẹn đắng.

Về nhà, chị lặng lẽ ôm con vào lòng. Trái tim chị quặn lại. Đôi cánh tay run rẩy. Chị sợ hãi, nếu như bất chợt một ngày nào đó, chị sẽ không thể ẵm con trên chính đôi tay mình được nữa, khi ấy, chị sẽ sống ra sao. Nước mắt chị rơi vào má con nóng hổi. Anh đứng lặng nhìn vợ và con. Trái tim anh đau như có ai vừa xé đôi ra.

***

Đêm ấy chị nằm mơ thấy mẹ chị. Người đàn bà có khuôn mặt khắc khổ với đôi bàn tay bàn chân co quắp cứ đứng bên giường nhìn chị rồi khóc. Chị gắng dậy để nắm lấy tay mẹ nhưng không được. Chị gọi, chị càng gọi thì mẹ chị lại càng như chạy trốn khỏi chị. Chỉ có ánh mắt đau khổ là không rời khỏi mắt chị mà thôi. Nước mắt chị ướt đầm trên gối. Anh lay vai chị. Đánh thức chị khi chị đang u ớ giữa cơn mơ. Đêm. Gió lạnh buốt.

Những cơn đau ở những khớp chân khớp tay ngày càng hành hạ chị nhiều hơn. Những đêm như thế. Chị cắn răng chịu đựng. Hoặc không, chị nằm quay mặt vào tường lặng lẽ khóc. Anh đi làm cả ngày, tiền thuốc cho chị, tiền nuôi con, tiền ăn uống khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Mái tóc đen của anh ngày nào giờ thấp thoáng những chiếc tóc bạc, vết chân chim trên khóe mắt như hằn lên rõ hơn, nụ cười rạng rỡ của anh, từ khi nào chị cũng không còn gặp lại nữa… Trái tim chị thắt lại. Chị run run vuốt mái tóc anh. Tiếng anh ngáy nho nhỏ nói cho chị biết anh đã rất mệt. Vì chỉ khi rất mệt anh mới ngủ ngáy như vậy.
Anh! Em sẽ buông tay - 1
Những cơn đau ở những khớp chân khớp tay ngày càng hành hạ chị nhiều hơn. Những đêm như thế. Chị cắn răng chịu đựng. (ảnh minh họa)

Tiếng con thức giấc bên nôi. Chị khẽ ngồi dậy. Thằng bé tè nhiều ướt cả bỉm. Chị ôm con lên để thay. Nhưng vừa ôm thằng bé lên được khỏi nôi thì một cơn đau đớn chạy tận tới từng khớp tay khiến đôi tay chị co rúm lại. Thằng bé bị tuột xuống nôi, giật mình khóc thét. Chị bằng hoàng, không, không phải là bàng hoàng mà là kinh hãi. Chị kinh hãi tới mức cứ trơ trơ ngồi đó nhìn con khóc tới mấy giây. Anh choàng dậy. Anh nhìn chị, nhìn con, chưa hiểu được gì. Nhưng rất nhanh anh ôm thằng bé vào lòng nựng. Anh thay bỉm cho con. Rồi quay sang hỏi chị:

Có chuyện gì thế em? Em làm sao thế?

Nước mắt chị như dòng thác vỡ òa. Chị nấc lên:

Anh, anh …

Sao thế, có chuyện gì em? Anh lo lắng hỏi chị. Chị nói, giọng ngập trong nước mắt:

Anh… em vừa mới tuột con khỏi tay. Em không thể, em không thể nữa rồi anh! Em không thể anh ạ!

Chị vừ nói, vừa đưa đôi bàn tay lên trước mặt. Những ngón tay bắt đầu cong của chị. Anh hốt hoảng:

Em không thể gì? Em đừng khóc. Nói cho anh…

Đôi tay chị buông thõng. Chị cũng thôi nức nở. Chỉ còn sự bất lực đau đớn hằn in trong đôi mắt đen u uẩn của chị:

Em không thể bế con được nữa…

***

Từ hôm đó, chị sống lặng lẽ. Mẹ chồng chị phải xuống để trông cháu. Chị thì hết viện nọ tới viện kia. Nhưng càng đi thì càng vô vọng. Căn bệnh khớp dạng thấp tự miễn của chị khoa học vẫn chưa có cách chữa. Những người không may bị bệnh này chỉ có thể sống suốt đời với nó. Chị nghĩ: Nếu như chị không muốn sống suốt đời với nó thì sao? Đúng, thì chỉ có thể kết thúc cả nó và chị mà thôi.

Nhưng những đêm thức nhìn con ngủ, nhìn anh ngủ. Những giây phút bình yên ít ỏi của ấy. Chị lại không đủ dũng cảm làm cái việc mà chị nghĩ. Dù phải sống cả đời với những nỗi đau đớn chị cũng muốn được sống cùng anh, muốn được nhìn thấy con chị lớn lên, trưởng thành. Sao cuộc đời lại trớ trêu và khắc nghiệt với chị như vậy? nhẫn tâm với anh như thế. Một năm yêu nhau và gần hai năm chung sống. Với một đời người hẳn là ít ỏi biết chừng nào? Tình yêu nơi trái tim chị và cả anh vẫn còn chưa kịp nguôi chút nào kia mà? Và hạnh phúc mà chị mang lại cho anh vẫn còn quá ít so với mong ước của chị. Nhưng lẽ nào, chị không thể nữa rồi…

***

Những cơn đau hạnh hạ, những bất lực của bản thân, những nghi ngờ trong tim của người đàn bà, những giằng xé trong tấm lòng của một người mẹ, những day dứt đớn đau của một người phụ nữ… khiến chị như biến thành một người khác.
Anh! Em sẽ buông tay - 2
Tình yêu nơi trái tim chị và cả anh vẫn còn chưa kịp nguôi chút nào kia mà? Và hạnh phúc mà chị mang lại cho anh vẫn còn quá ít so với mong ước của chị. Nhưng lẽ nào, chị không thể nữa rồi… (Ảnh minh họa)

Một hôm, anh bước vào nhà, không thấy thằng bé đâu, chỉ thấy chị ngồi giữa nhà, chiếc gương trên tủ quần áo vỡ tan, chiếc gương nhỏ chị vẫn soi cũng vỡ ở một  góc tường trên cùi tay và cánh tay chị rớm máu. Anh vội vã đi lấy đồ sơ cứu nhẹ nhàng, kiên nhẫn băng vết thương lại cho chị. Từ đó, trong căn nhà ấy, không hề có một chiếc gương nào nữa.

Cuộc sống cứ thế nặng nề trôi đi trong nỗi đau đớn, bất lực và nhiều khi là điên rồ của chị và trong cái sự trầm buồn, lặng lẽ và u uẩn của anh. Chị đau đớn nhận ra, thực sự họ không còn là vợ chồng nữa. Anh vì trách nhiệm, vì tình người, vì cái nghĩa mà ở lại bên chị. Ở bên chị mà quên mất mình là đàn ông. Có lẽ, cái đêm chị khóc và quỳ xuống, nắm tay anh mà nói:

Đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em. Bây giờ em bệnh tật như thế này. Nếu anh bỏ rơi em em chỉ có thể chọn cái chết.

Đã khiến anh không thể nào quay lưng lại với chị được. Nhưng mỗi chiều về, thấy anh lầm lũi vào nhà, lầm lũi chăm con, lầm lũi cho chị ăn, lầm lũi làm tất cả mọi thứ cho chị. Trái tim chị lại đớn đau. Mười năm anh chịu đựng chị, mười năm chị nắm chặt tay không cho anh được buông. Nhưng  chỉ là để hai nỗi đau cứ dần lơn lên âm thầm trong trái tim của cả hai người.

***

Rồi một hôm, có người nói với chị anh đã có người đàn bà khác ở bên ngoài. Trái tim chị như nát tan. Chị khóc suốt cả chiều hôm đó. Anh vừa bước vào nhà, chị hai tay cố cầm chiếc cốc nước ném xuống nhà. Chị hét lên: Anh cút đi! Anh cút ra khỏi cái nhà này. Cút ngay đi! Trong cơn tức giận, chị ngã nhào vào cạnh giường khiến, chiếc cốc vỡ cứa vào cánh tay chảy máu. Anh sợ quá vội vã lấy bông băng băng lại cho chị. Nhưng chị đạp anh ra. Máu vẫn chảy trên cánh tay thấm vào vạt áo. Và máu, chảy cả trong trái tim chị.

Anh bảo: Cho anh cơ hội. Nếu em đồng ý kí đơn ly hôn để anh lấy cô ấy. Anh sẽ vẫn chăm sóc em và con!

Chị cười, khi nước mắt ướt đầy khuôn mặt gầy hốc hác:

Và đêm đêm, anh và cô ấy ngủ ở phòng bên. Còn em và con ngủ ở phòng bên cạnh đúng không?

Anh cúi mặt:

Anh xin lỗi. Anh chỉ có thể làm được như thế.

Chị đưa cho anh tờ giấy chị kí sẵn và nói:

Anh viết đi, em kí rồi! Cảm ơn anh đã vì em suốt mười năm qua! Bây giờ, em sẽ là người buông tay anh!

Anh mang theo mình duy nhất chiếc va li nhỏ chứa quần áo của mình. Căn nhà nhỏ dường như ngập trong cơn mưa chiều muộn. Những hạt mưa liêu xiêu trước khi chạm mặt đất. Đứa con trai đứng lặng nhìn anh. Nước mắt rơi ướt đầm trên má nó. Anh bước đi vội vã. Nước mưa chảy vào miệng mặn đắng.



Theo Đ.Thủy (Khám phá)

Ngày đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có bồ. Lúc nào tôi cũng tâm niệm một điều, làm vợ chồng thì phải thủy chung, hết lòng vì nhau.

Thế nên, tôi lúc nào cũng chiều chuộng, yêu thương vợ con. Tôi nghĩ, vợ chồng chính là tình nghĩa, ngoài tình yêu còn có cái nghĩa, không nên vì chuyện này chuyện nọ, tham vàng bỏ ngãi hay vì những cám dỗ bên ngoài mà làm mất tình nghĩa vợ chồng. Đã quyết lấy nhau thì phải yêu thương nhau đến trọn đời. Vì căn bản, người bạn lấy là người bạn đã có thời gian tìm hiểu kĩ càng, yêu thương trọn vẹn.
Thế nhưng, khi cưới vợ được hơn 2 năm, tôi bắt đầu đổ đốn. Một là vì bạn bè ăn chơi dụ dỗ, bảo đàn ông là phải thử này, thử kia, là phải ham của lạ. Đàn ông mà không chơi bời thì thật không xứng làm đàn ông. Vả lại, tôi cũng có chút tiền bạc, công việc phất lên nhiều nên cũng muốn làm chủ đồng tiền của mình.
Thứ hai tôi luôn bị ức chế bởi người vợ suốt ngày chỉ biết hỏi tiền chồng, rồi lương chồng đâu, rồi lại la hét con cái. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm nhưng dường như về nhà không lúc nào tôi vui vẻ. Vợ vẫn nấu nướng cơm nước, lo cho cả nhà, nhưng mà, lúc nào giận con là vợ quát tháo không nể nương ai. Tôi lại khát khao cái ngày hai đứa yêu nhau, lúc nào vợ cũng nhẹ nhàng, thủ thỉ lời yêu thương. Ngay cả khi ăn cơm, vợ cũng ngọt nhạt, cười nói vui vẻ và trêu chồng.
 Cưới bồ rồi mới nhận ra, yêu vợ cũ vô cùng - 1
Tôi lại khát khao cái ngày hai đứa yêu nhau, lúc nào vợ cũng nhẹ nhàng, thủ thỉ lời yêu thương. Ngay cả khi ăn cơm, vợ cũng ngọt nhạt, cười nói vui vẻ và trêu chồng. (ảnh minh họa)
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi, vợ không còn như trước nữa. Vợ trở nên khô cứng, chỉ biết đến tiền, hỏi lương chồng rồi sắm sửa các thứ cho con, còn tôi thì ra rìa. Các bữa ăn cũng không còn được ngon lành như hồi còn yêu nhau hay hồi mới cưới. Cứ ăn xong là vợ vội vàng đứng dậy cho con ăn, còn tôi lại phải nhận nhiệm vụ dọn dẹp, không được như trước kia, vợ sẽ làm tất tần tật mọi việc.
Lúc nào tôi ngồi ỳ ra là vợ quát rồi gắt gỏng, nói tôi không làm được việc gì ra hồn cả. Vợ bực tức giận cá chém thớt liên tục, khiến tôi có cảm giác bức bối trong người. Những bữa cơm lãng mạn, những lời nói yêu thương không còn, thay vào đó là sự cau có, khó chịu, và chỉ là những đòi hỏi về vật chất.
Rồi, tôi gặp một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, buông lời đường mật với tôi. Chẳng hiểu thế nào, chỉ sau vài lần, tôi chết đứ đự khi thấy cô ấy mặc bộ váy sexy. Có lẽ, đó là điều lâu nay tôi không nhìn thấy ở vợ và tôi khát khao có được người con gái đó, hoặc có được người vợ như thế. Tôi đang cơn chán chường, lao vào yêu đương không tính toán, không suy nghĩ rằng mình là người đàn ông có vợ con, còn có gia đình, có vợ chồng, có tình nghĩa xưa kia.
Tôi yêu người ấy như con thiêu thân, được cô ấy chăm sóc chu đáo, ân cần. Có những cử chỉ yêu thương mà thời trẻ tôi đã trải qua, bây giờ không sao lấy lại được. Nhưng khi gặp người con gái ấy, cô ấy cho tôi những giây phút thăng hoa, thật sự rất thích thú, vui vẻ. Tôi thật không ngờ, cuối cùng thì mình cũng có được giây phút này, tìm lại được nó.
 Cưới bồ rồi mới nhận ra, yêu vợ cũ vô cùng - 2
Tôi yêu người ấy như con thiêu thân, được cô ấy chăm sóc chu đáo, ân cần. Có những cử chỉ yêu thương mà thời trẻ tôi đã trải qua, bây giờ không sao lấy lại được. (ảnh minh họa)
Tôi quên luôn người vợ càu nhàu khó chịu của mình. Sau hơn 5 tháng ngoại tình, tôi bị vợ phát hiện. Tôi trơ mặt, không thèm nhận lỗi thậm chí còn đòi ly hôn. Tôi nói vợ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này thì kết thúc luôn, vì tôi cũng chẳng thiết tha gì ngày nào về cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt cau có và bộ dạng lôi thôi của vợ, cùng với tiếng quát tháo con cái.
Lạ thay, vợ tôi không níu kéo gì hết, đồng ý ký vào đơn ly hôn và tôi lại thấy có chút nghi ngờ nhưng dù sao, tôi cũng nhẹ nhõm trong người. Sau khi ly hôn, tôi đã cưới người con gái kia vì nghĩ rằng đó mới là người giúp tôi sống lại tuổi trẻ.
Thật không ngờ, người con gái đó không như tôi nghĩ. Lúc cặp bồ, được tôi chiều chuộng nâng niu, tặng quà cáp thì cô ấy ngọt ngào lãng mạn. Sau khi cưới nhau, cô ấy đi tối ngày, nói là tiếp khách, nhậu nhẹt. Được cái vợ hai của tôi đẹp nên đi đâu cũng có nhiều ăn săn đón. Cô ấy bảo, đó là quan hệ trong công việc, không thể không làm, nhưng mà tôi thì ghen lồng lên, tôi không chịu được cảnh đó.
Tôi thấy vợ đẹp nhưng không còn thích thú, thay vào đó, tôi cực kì dị ứng, cảm thấy bực tức, khó chịu và cấm chỉ vợ mặc sexy. Vậy mà cô ấy phản ứng, chửi rủa tôi, nói tôi là loại lạc hậu, không biết tận dụng thời cơ thì làm được trò trống gì. Cô ấy còn bảo, tôi như thế, chỉ biết giữ vợ khư khư bên mình, ghen tuông ích kỉ chẳng trách vợ cũ của tôi không thèm ngó ngàng đến tôi và đồng ý ly hôn ngay. Cô ta còn nói, hối hận vì lấy người đàn ông chẳng có tiền như tôi, tưởng là tôi giàu có gì, ai ngờ…
Hóa ra, vợ mới của tôi tưởng tôi giàu có nên mới chấp nhận chuyện cưới xin này. Tôi cảm thấy buồn chán, cảm thấy thất vọng khi mình đã quyết định thật nhanh chóng. Không có những bữa cơm như vợ cũ nấu cho tôi, cũng không có tiếng cười con trẻ. Bảo sinh con thì cô ấy không chịu sinh, nói sinh rồi sau này ràng buộc, chán nản lắm. Cô ấy còn bực tức chửi bới tôi suốt ngày, không coi tôi là chồng của cô ấy. Tôi cảm thấy buồn lắm, chán nản lắm.
  

Tôi chợt nhận ra, vợ cũ của tôi mới là người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy chăm sóc chồng con chu đáo, ít ra là chưa bao giờ buông lời xúc phạm tôi. (Ảnh minh họa)
Tại sao lại có người phụ nữ như vậy và tại sao tôi lại bỏ vợ mình vì người đàn bà xấu như thế. Cô ta giờ chỉ biết đến tiền, dựa vào các mối quan hệ để kiếm tiền và tôi không thể biết, cô ta có này nọ với mấy anh chàng đồng nghiệp hay các mối quan hệ gì đó không? Nếu có thì tôi thật hèn hạ và chẳng khác gì kẻ bị cắm sừng cả.
Bây giờ, tôi lo lăng lắm, chán nản lắm. Tôi có cảm giác cái gia đình này sắp tan nát tới nơi rồi. Có vợ mới lại nhớ vợ cũ biết bao…
Tôi chợt nhận ra, vợ cũ của tôi mới là người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy chăm sóc chồng con chu đáo, ít ra là chưa bao giờ buông lời xúc phạm tôi. Cô ấy chung thủy, yêu thương gia đình, chồng con. Chỉ là cuộc sống vất vả khiến cô ấy luôn muốn tôi đi làm, kiếm nhiều tiền và có trách nhiệm với con cái. Chỉ là cuộc sống khiến cô ấy muốn tôi phải là người đàn ông nhanh nhẹn hơn, giúp vợ việc nhà nhiều hơn nữa nên mới sai bảo tôi làm.
Bây giờ ở nhà vợ mới, cô ấy còn không thèm sai, tôi có làm thì làm, không làm thì cứ bỏ đó, bẩn thỉu không ai ngó ngàng. Nghĩ lại người vợ cũ của mình, cô ấy lo cho mình những bữa ăn ngon dù bận rộn con cái mỗi ngày. Vậy mà khi cô ấy xấu, tôi lại chê bai, lại coi cô ấy là người lôi thôi, không ra gì và xiêu lòng trước những cô gái sexy. Giờ thì vợ mới mang những cái sexy ấy đi phục vụ thiên hạ chứ đâu phải là tôi.
Lòng tôi buồn quá, cảm giác đau khổ, chán nản vô cùng. Phải làm sao đây để có được cơ hội quay về. Liệu vợ cũ có chấp nhận một gã đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ như tôi không?
Theo K.T (Khám phá)

Nói là bạn thân cướp mất thì cũng không hẳn đúng, chính xác hơn là tôi bị cô người yêu làm cho bẽ mặt khi cô ấy đã yêu người đàn ông khác, chính là bạn thân của tôi.

Vừa hận, vừa cảm thấy bất lực, tủi thân vì nghĩ rằng, mình đã bị người yêu lừa dối và mình hèn khi kém cỏi so với bạn của mình nên mới bị như vậy.
Tôi chơi trong cùng nhóm bạn với 3 cậu bạn khác. Thân nhau từ hồi học cấp 3, lên đại học và bây giờ thì đi làm. Trong nhóm bạn đó, có lẽ tôi là người xét về hình thức thì kém bắt mắt nhất, còn 3 cậu bạn còn lại, người nào cũng cao ráo, đẹp trai,nói chung là ăn đứt tôi.
Thế nên, sau khi ra trường, đi làm, bạn tôi đã có người yêu hết, còn tôi vẫn cô quạnh một mình. Đứa nào cũng thúc tôi chuyện kiếm bạn gái, tôi chỉ cười. Dù có muốn cũng không có cơ hội chứ, căn bản là mình muốn cũng khó, vì người con gái mình yêu chưa đến tìm mình. Vả lại, chuyện yêu đương đâu thể nói yêu là yêu được, còn phải qua quá trình tìm hiểu. Cứ nói chưa có nên vơ quàng vơ xiên một cô thì thật chẳng ra gì.
Tôi đã nghĩ đến chuyện phải kiếm được cô người yêu xinh xắn, dịu dàng để cho mấy cậu bạn cùng chơi không coi thường tôi. Vì là cùng lứa tuổi nên bạn hay trêu ghẹo tôi, hay nói là, tôi mà cứ nhát như thế, không tự tin lên thì khó mà kiếm được người yêu.
  

Tôi đã nghĩ đến chuyện phải kiếm được cô người yêu xinh xắn, dịu dàng để cho mấy cậu bạn cùng chơi không coi thường tôi. (ảnh minh họa)
Một ngày, tôi đùng đùng dẫn một cô bạn gái tới trước mặt bạn bè, cậu nào cậu ấy đều há hốc mồm ngạc nhiên, nói là tôi sao lại kiếm được cô bạn gái xinh xắn đến vậy. Lúc đó, tôi vỗ ngực oai lắm, tôi bảo bạn tôi rằng ‘thấy chưa, chúng mày đừng có khinh tao. Tao đã không làm thì thôi, làm là phải tới’.
Từ ngày đó, trong các cuộc vui, tôi không còn nhận cái chân rửa bát, quét nhà vì tội không đưa bạn gái tới nữa. Tôi được bạn bè gọi là, chậm nhưng chắc. Tôi cũng thấy vậy. Bạn gái tôi hiền lành, chiều tôi, sống nội tâm nên tôi rất yêu thương. Chưa bao giờ cô ấy to tiếng hay quát tháo gì tôi cả, tôi cảm thấy con người ấy đích thị là người vợ mà tôi cần chọn.
Nhưng mà, có một điều chính tôi chưa bao giờ nghĩ tới, đó là đám bạn thân của tôi, có một cậu bạn rất ít khen người yêu của tôi. Ban đầu tôi tưởng cậu ấy kiệm lời nhưng sau này tôi biết, cậu ấy ít nói nhưng hay nhìn trộm bạn gái tôi. Không biết họ đã xin số của nhau từ bao giờ, hay bạn gái tôi thấy người ấy không ba hoa, nói nhiều nên có vẻ đáng tin và đã chủ động tìm cách liên lạc để hỏi về tôi.
Ví dụ khi cần kiểm soát tôi, chỉ cần gọi cho cậu ấy là biết tôi ở đâu, có tin được không. Thế nên, hai người họ đã có mối quan hệ qua lại, thân hơn những cậu bạn cùng nhóm. Có lần bạn gái tôi phải khóc lóc với cậu ấy khi chúng tôi cãi nhau, tôi biết vậy nhưng cũng mặc kệ, coi chuyện đó là chuyện nhỏ. Ai ngờ, lâu dần, họ tìm tới nhau để tâm sự. Hồi đó là cậu bạn tôi còn có người yêu, nhưng sau này, cậu ấy đã không yêu ai nữa vì tội cô bạn gái cũng đi theo người đàn ông khác. Thế nên, lúc đó, cậu ấy lại gọi cho bạn gái tôi để tâm sự, để giúp cậu ấy lý giải vì sao lại có chuyện như thế.
 Đưa người yêu tới ra mắt, bị bạn thân cuỗm mất - 2
Tôi đưa em về ra mắt bạn bè là để em biết họ chứ không phải để mai mối em với người ta.
(Ảnh minh họa)
Thì ra là vậy, tôi đã vô cùng ngạc nhiên trước mức độ thân thiết của hai người họ. Họ yêu nhau, lừa dối tôi, đã yêu từ bao giờ tôi cũng không rõ. Nhưng mà họ không dám đối diện với sự thật. Chỉ vì vài lần tâm sự, khóc lóc, than phiền về thế thái sự tình mà họ đã cảm kích nhau. Còn một kẻ yêu em lâu như tôi, chăm sóc em ân cần như tôi lại không thể nào so sánh được với người đàn ông đó.
Tôi đã vô cùng bực tức, bức xúc trước tin đồn của hai người. Người yêu yêu bạn thân, còn gì cay đắng hơn. Tôi đưa em về ra mắt bạn bè là để em biết họ chứ không phải để mai mối em với người ta. Em có thể bỏ tôi, có thể yêu người đàn ông khác nhưng em không thể yêu người bạn thân của tôi được. Em làm vậy là một sự xúc phạm lớn với tôi. Tôi thua kém gì người ta, hay tôi xấu hơn, hay tôi không ga lăng, không hào hoa bằng.
Tôi tự nhận mình không thể bằng bạn được, nhưng tôi lại tin rằng, em yêu tôi không phải vì những thứ đó. Xem ra tôi đã sai. Chính tôi đã tự huyễn hoặc mình, chính tôi đã tin vào tình yêu của em để rồi em làm cho tôi một vố đau. Tại sao lại có người con gái như vậy.
Bây giờ tôi phát hiện em lén lút nhắn tin tình cảm với bạn thân của tôi. Hỏi thì em vòng vo nhưng khi tôi đưa ra bằng chứng xác thực, em mới thừa nhận. Em nói, em không muốn làm thế nhưng đó là tình cảm, em không dừng lại được. Biết vậy là có lỗi với tôi, bạn tôi cũng cảm thấy ân hận khi hai người yêu nhau nhưng không còn cách nào khác. Em đã nhiều lần muốn dừng lại nhưng không thể. Đó là lời em giải thích.
 Đưa người yêu tới ra mắt, bị bạn thân cuỗm mất - 3
Thật sự tôi không hiểu nổi mình đã làm gì sai? Có phải vì tôi xấu trai, có phải vì tôi không bằng bạn tôi nên em mới yêu người khác. (Ảnh minh họa)
Tôi không thể chịu được sự xúc phạm này nên tôi đã van xin em quay lại, người yêu yêu bạn thân, còn gì nhục nhã hơn. Nhưng mà cuối cùng, tôi phải chịu thua vì em bất chấp tất cả, bất chấp người khác nói gì, em cũng vẫn yêu người đàn ông đó và cậu bạn của tôi cũng đã quỳ gối xin lỗi tôi.
Thật sự tôi không hiểu nổi mình đã làm gì sai? Có phải vì tôi xấu trai, có phải vì tôi không bằng bạn tôi nên em mới yêu người khác. Biết là tình yêu không thể nói trước được nhưng em cũng không nên gây cho tôi nỗi đau lớn và sự nhục nhã như vậy chứ? Em làm vậy khác gì cứa nát trái tim tôi, làm sao tôi có thể yêu người con gái khác khi mà tôi đã quá si mê em và luôn xác định lấy em làm vợ?
Em à, em quá nhẫn tâm, và rồi liệu em có hạnh phúc bên người ta mãi mãi?
Theo TG (Khám phá)

Lam cuộn những sợi chỉ màu vung vãi trên sàn vào từng cuộn nhỏ. Nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Chiếc váy cưới đỏ tươi óng ánh trên manocanh. Nắng chiều nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm chiếc váy sáng lên rực rỡ. Những hạt pha lê xanh, đỏ đủ sắc màu còn rơi vãi trên sàn nhà cũng óng ánh hoà điệu.
Hai tháng. Cho chiếc váy cưới đỏ tươi. Cho tình yêu chờ đợi 10 năm. Cho lễ cưới mơ ước của Lam.
* * *

Studio Áo cưới Nhớ Thương vào một buổi chiều nắng yên ả.

Phương bước vào Studio, đập vào mắt cô là hình ảnh chiếc váy cưới. Màu đỏ tươi. Pha lê lấp lánh. Cô bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy và kiêu sa đó. Có những thứ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy bạn sẽ biết nó dành riêng cho mình. Đối với Phương, chiếc váy này là một trong những thứ đó, cô biết đây chính là chiếc váy mà mình cần tìm. Cho lễ cưới của mình.
- Xin chào chị! Chúng tôi có thể giúp gì cho chị ạ? - Một nhân viên đến bên cạnh Phương mỉm cười chuyên nghiệp.
- Tôi muốn thử chiếc váy này! – Phương chỉ vào con manocanh đứng ở góc phòng, trên thân khoác chiếc váy cưới mà cô thích.
- Thưa chị! Chiếc váy này không phải hàng thử ạ! – Cô nhân viên lịch sự trả lời với vẻ mặt áy náy – Chị có thể chọn mẫu khác, bên cửa hàng chúng tôi còn rất nhiều mẫu mới. Chị muốn mẫu áo cưới như thế này, chúng tôi có thể giới thiệu.
- Tại sao vậy? Tôi rất thích cái váy đó! - Phương nhìn chiếc váy với vẻ tiếc nuối thấy rõ.
Lam bước từ trong ra, nghe câu hỏi từ vị khách trẻ, cô mỉm cười đáp lời thay nhân viên của mình.
- Bởi vì nó được may riêng dành cho ngày cưới của chị.
Lam nhìn kỹ dáng vẻ vị khách trước mặt. Tóc dài qua lưng đen nhánh, khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn, trong veo. Điều khiến người ta yêu mến ngay giây phút đầu tiên đó là vẻ ngây thơ trong sáng toát lên từ khuôn mặt của cô gái. "Một cô bé dễ thương" Lam nghĩ thầm.
- Chị là... - Phương ngập ngừng vẻ mặt hoài nghi hỏi lại.
- Chị là chủ Studio này! Nếu em muốn chị sẽ thiết kế cho em một chiếc theo size của em, sẽ khác đôi chút đấy!
Nhìn vẻ tiếc nuối trong ánh mắt Phương, Lam tiếp lời. Mới gặp mặt nhưng Lam đã rất thích cô bé này. Có lẽ bởi vì bản tính yêu cái đẹp đã ăn sâu vào máu. Ai chẳng động lòng trước cái đẹp. Lam cũng vậy.
- Thật sao ạ? Như vậy thì tốt quá. Em muốn may một chiếc váy giống thế này. – Gương mặt Phương rạng rỡ hẳn lên khi nghe nói có thể may một chiếc váy tương tự, cứ như gương mặt buồn thiu trước đó chưa hề có. Nhìn vẻ mặt thoát buồn thoát vui của Phương, Lam bật cười.
- Em thật thú vị! – Lam nhận xét.
- Chồng sắp cưới của em cũng hay nói như chị. – Phương nhí nhảnh đáp lời cô – Mọi người lại hay nói em ngốc nghếch chị à! Còn anh ấy lại...
Giọng Phương liếng thoắng kể chuyện như thể quen biết lâu lắm rồi được gặp lại. Hoặc có thể là do cảm giác thân thiệt từ Lam làm cô cởi mở tâm tư. Không khí studio như tàn đầy sức sống nhờ người khác h trẻ tuổi.
Phương kể chồng sắp cưới của mình là thợ nhiếp ảnh tự do, anh đi vòng quanh thế giới để chụp lại những khoảng khắc đẹp của cuộc sống. Anh ấy có một ước mơ phải hoàn thành trước khi cưới. Vì sau khi cưới, anh sắp phải về tiếp quản công ty của gia đình hai bên. Anh ấy sẽ phải từ bỏ ước mơ nhiếp ảnh, nhưng hai người sẽ được sống bên cạnh nhau. Như vậy là hạnh phúc. Phương nghĩ vậy. Quả là khi yêu một ai đó thì bất cứ điều gì cũng gợi nhớ về người đó. Nghe Phương kể chuyện, Lam lại nhớ đến Nguyên, không biết Nguyên sau này có phải về tiếp quản công ty như chồng Phương không? Hai người Lam với Nguyên rồi có được ở bên nhau như họ không? Phương kể về chồng sắp cưới của mình với vẻ mặt sáng ngời và tràn đầy hạnh phúc. Nhìn Phương, Lam tự hỏi không biết khi nói về Nguyên, trong mắt cô có vẻ say mê và rạng ngời hạnh phúc như thế không?
* * *
Lam quen Nguyên trong một buổi Triển lãm váy cưới. Lam lúc đó mới 20 tuổi, cô sinh viên năm hai khoa thiết kế thời trang đang theo làm trợ lý giúp việc của một nhà thiết kế áo cưới có tiếng. Lam trúng tiếng sét ái tình ngay giây phút đầu tiên Nguyên đâm sầm vào cô. Định mệnh. Lam tin rằng, yêu ngay cưới cái nhìn đầu tiên đó mới chính là tình yêu, còn trải qua thời gian mà yêu thì đó là sự xiêu lòng. Lam tin ngay giây phút đó, giây phút cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt màu cà phê sữa của anh, thần Cupic đã bắn mũi tên vàng xuyên qua trái tim mình.
Nguyên lúc đó 22 tuổi là một nhiếp ảnh gia tự do. Anh đi khắp thế giới, ở lại vài nơi trong một thời gian ngắn, anh muốn lưu lại những nụ cười của cô dâu vào ngày cưới, ngày họ thật xinh đẹp và lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khôi. Anh tin rằng đó là khoảng khắc đẹp không gì sánh bằng. Vì hạnh phúc!
Nguyên nói với Lam rằng, nếu một ngày nào đó anh dừng chân thì đó là vì anh đã tìm được thứ thuộc về mình. Lam nghĩ điều đó giống như cô, ngay khi nhìn thấy Nguyên đã nghĩ anh thuộc về mình. Cô ôm ấp tình yêu đối với anh. Lặng lẽ và dai dẳng. Không dám nói ra. Nhưng cũng không từ bỏ.
Và rồi anh lại ra đi. Một lời tạm biệt ngắn ngủi. Và không ngày hẹn về. Nhưng Lam tin rằng, rồi có ngày anh mệt mỏi, anh sẽ dừng chân và quay về. Và cô sẽ là bến đỗ đó, chỉ cần cô chờ đợi. Lam đâu biết rằng, năm tháng dài rộng thế, tuổi trẻ lại hữu hạn. Sự chờ đợi của cô lúc đó là ý muốn nhất thời mà lại kéo dài đằng đẵng mười năm trời, đốt cháy bao năm tháng tuổi trẻ của cô.
Năm 22 tuổi, Lam tốt nghiệp Đại học, Nguyên trở về. Anh đứng lặng lẽ ở góc hội trường dõi theo cảnh cô bước lên bục nhận tấm bằng danh dự. Sau đó, một tháng sau, cô nhận được một tấm ảnh từ anh. Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, trước phông màn đỏ tươi, cô khoác lên mình chiếc cử nhân màu xanh lam đứng tươi cười. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ nghiêng nghiêng, cứng cáp của anh. "Nhà thiết kế tương lai". Áp tấm ảnh vào lồng ngực, nơi có một trái tim đang nhảy nhót vì vui sướng, Lam thầm mơ về một tình yêu xa cách.
Năm 25 tuổi, Lam mở một studio Áo cưới trên đường Điện Biên rợp hoa bò cạp vàng nở rộ. Cô đặt tên Nhớ Thương. Ai cũng cười cái tên sến súa đó, nhưng cô lại muốn nhắc một người ở nơi xa. Rằng ở đây luôn có một người nhớ thương, đợi chờ mình trở về. Lam tin anh sẽ hiểu. Nguyên trở về vào một ngày hè nắng cháy bỏng rát. Ba tháng sau khi mọi thứ đi mọi việc của studio đi vào quỹ đạo. Bụi bặm, phong trần. Anh nhún vai cười cười, "thành bà chủ nhỏ rồi đấy!", quà khai trương quán là tấm ảnh anh đoạt giải trong một cuộc thi nhiếp ảnh ở châu Âu. Lam treo bức ảnh ngay giữa quán, hình ảnh cô gái trẻ đứng trước gương với nụ cười e lệ, khoác trên người chiếc áo cưới trắng như đi sâu vào lòng người. Ấn tượng và xinh đẹp. Rồi anh lại ra đi. Như cơn gió. Không nói ngày trở về. Lam lại chờ đợi. Và ôm ấp về một ngày nhân vật chính trong bức ảnh anh chụp là chính cô.
Năm 27 tuổi, Lam tiễn cô học trò đầu tiên trong studio lên xe hoa về nhà chồng. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc của cô bé, Lam cũng lây lan niềm vui. Lam nhắn tin cho Nguyên "Anh đã tìm được thứ cần tìm chưa?" trong cơn say rượu hỷ của học trò. Không có tin nhắn hồi âm. Nhưng Lam vẫn không bỏ cuộc. Vì Lam còn chưa thấy bờ tường của sự từ chối.
Năm 28 tuổi, mẹ Lam bắt đầu nhắc nhở về chuyện chồng con, Lam chỉ cười trừ. Mẹ cô lắc đầu, chép miệng "Biết người ta có thương mình không con? Sao chờ hoài dậy? Lỡ đâu..." rồi bỏ lững. "Ờ thì biết đâu được mẹ, người ta có bắt con chờ đâu". Lam thầm nói trong bụng, sợ mẹ nghe mẹ buồn. Nguyên chưa bao giờ nói ngày trở về, cũng như chưa bao giờ nói Lam đợi. Lam đợi chỉ vì Lam muốn thế, đợi ngày cô và anh chính thức yêu nhau, đợi để anh khoác lên người cô bộ váy cưới đỏ mà cô hằng yêu thích. Thế mà, anh đi mãi chưa về.
Năm 29 tuổi, Lam từ chối người con trai thứ ba đến với mình - cậu bé nhiếp ảnh trong Studio của cô. Mạnh mẽ và quyết liệt. Nhìn cậu ta, Lam thấy tuổi trẻ, nhiệt huyết, tràn đầy sức sống với tình yêu. Còn Lam, cô đang thấy mình già đi từng ngày. Cô biết tuổi xuân cô đang trôi qua từng chút một, mỗi giây mỗi phút là một sự lãng phí vô nghĩa, nhưng vẫn có một niềm tin dai dẳng đang xanh tươi nảy nở, đơm bông trong trái tim cô. Nó không chết nên cô chẳng thể yêu ai khác ngoài Nguyên. Liệu bông hoa đó có thể nở ra quả ngọt hay không? Lam không quan tâm, cô chỉ biết bông hoa đó quá rực rỡ, quá đẹp.
Năm 30 tuổi, trước ngày sinh nhật, Lam gọi điện thoại cho Nguyên. Trong điện thoại, cô nghe tiếng cười nhỏ nhẹ của một cô gái. Nhưng cô không để tâm vì tâm trí đang bay bổng trong câu nói "anh sắp về" của Nguyên. Lam nghe tiếng cõi lòng mình râm ran vui sướng. Dường như sự chờ đợi của cô đã có hồi đáp. Cô bắt đầu may một chiếc váy cưới cho mình. Chiếc váy màu đỏ chứ không phải trắng. Màu đỏ dành cho tân nương. Màu của hạnh phúc.
* * *
Điện thoại Phương reo vang cắt ngang dòng hồi tưởng của Lam, Phương bước ra ngoài cửa tiệm. Không bao lâu, cô bé bước vào cùng với một người khác nữa. Nghe tiếng cười nói, Lam bất giác ngẩng đầu nhìn. Khoảnh khắc ấy, cô bàng hoàng. Người đàn ông cô ngày đêm ngóng đợi. Đôi mắt sáng như sao, luôn lấp lánh ánh cười. Nguyên đang đứng trước mặt cô. Bên cạnh Phương, vòng tay họ đan vào nhau. Thân mật. Như khẳng định quyền sở hữu của người này đối với người kia. Người đàn ông ấy nói với cô
- Lam à, anh định dẫn Phương đến gặp em thế mà em ấy đã tự mò đến rồi. – Nguyên nói với Lam mà ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn người con gái xinh xắn bên cạnh.
- Em tự đi được! – Phương thè lưỡi nói một cách tinh nghịch.
- Cô ấy là...???
Lam ngập ngừng hỏi. Hoài nghi và ngờ vực. Trái tim cô treo lơ lững giữa những dấu chấm kéo dài. Đắn đo và lo sợ. Sợ đáp án mà chính trong nụ cười và ánh mắt của Nguyên đã trả lời tất cả.
- Người yêu và là vợ sắp cưới của anh đấy!
Câu nói vang lên. Suốt đời này, nó sẽ lưu lại trong trái tim Lam. Như một vết dao rạch ngang lồng ngực. Đau nhói.
Nguyên chưa bao giờ hứa hẹn về một ngày về. Chưa bao giờ nói với Lam về tình yêu, về đám cưới, về hạnh phúc. Chỉ là Lam tin rằng, Lam đợi được một ngày anh mệt mỏi và trở về. Chỉ là không ngờ, anh trở về với một tình yêu khác, không phải Lam.
Buổi đêm, Lam đem chiếc váy cưới đỏ ra bỏ vào hộp phía trên đề tên Phương với dòng chữ "Chiếc váy này dành riêng cho em". Có lẽ chiếc váy này được tạo ra chưa bao giờ thực sự dành cho cô, mà dành cho Phương, giống như giây phút đầu tiên Phương nhìn thấy, cô bé đã nghĩ nó thuộc về mình. Lam đã quyết định tặng nó cho ngày cưới của Phương như một món quà. Để kết thúc cho một tình yêu vô vọng, một tình yêu kéo dài suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, một tình yêu đơm hoa nhưng không bao giờ kết được quả ngọt. Kết thúc!
Điện thoại nhấp nháy, tin nhắn từ cậu bé nhiếp ảnh của Studio
"Rồi sẽ qua hết thôi chị!"
"Phải không?"
"Phải! Tin em đi!", tin nhắn ở đó, với chút niềm tin nhỏ bé còn sót lại về hạnh phúc và hi vọng, chắc chắn sẽ có một khoảng an lành dành riêng cho Lam. Phải không?
Nguyễn Ngọc Bích

Giá như anh rất giàu, anh rất đẹp trai và chưa có vợ thì lại là đằng khác. Đây, anh đã nói rõ với em là anh có vợ ngay từ lần đầu chúng mình gặp nhau, vậy mà em vẫn tỏ ra bình thản, chẳng vấn đề gì. Có vẻ như em thích đàn ông có vợ, hay thích chơi với những người có vợ?

Anh có hỏi em, em thích nhất điểm gì ở anh, trong khi bên cạnh em có biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi? Em cười, em bảo, em thích cách anh nói chuyện, hài hước và hóm hỉnh, thích sự từng trải của anh. Em thích người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc nhưng lúc nói câu nào thì lại phá lên cười câu ấy, rất là thú vị.
Anh xưa nay được người ta khen là ăn nói khéo léo, nhưng thật ra, anh thấy mình chẳng khéo léo chút nào. Tính anh có sao, anh biểu hiện vậy. Anh vô tư, sống thoải mái, lúc nào cũng thích khôi hài và nói chuyện với mọi người, nhưng khi nào cần nghiêm túc thì cực kì nghiêm túc. Nhiều người có thể vì thế mà sợ anh hoặc là thích anh. Có người còn kêu ca, anh khó hiểu. Anh cũng chẳng bận tâm, họ hiểu mình thì tốt, không hiểu thì thôi, dần sẽ quen. Lắm lúc anh còn chẳng hiểu nổi mình nữa là.
 Anh xin lỗi, em rất đẹp nhưng anh chỉ yêu vợ anh - 1
Anh xưa nay được người ta khen là ăn nói khéo léo, nhưng thật ra, anh thấy mình chẳng khéo léo chút nào. (ảnh minh họa)
Từ ngày gặp em, anh công nhận, em gây ấn tượng mạnh với anh. Đã có lúc anh xao xuyến, đàn ông mà, xao xuyến trước cái đẹp thì có gì lạ đâu. Anh đã bị em làm cho liêu xiêu chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài của em. Em dịu dàng, nhẹ nhàng, nước da trắng trẻo, dáng người cao và đặc biệt, em có mái tóc dài khiến đàn ông, ai cũng chỉ muốn vuốt ve mái tóc ấy.
Em ăn nói nhẹ nhàng lắm, có vẻ rất thân thiện và cũng khá là thông minh. Anh cũng ngưỡng mộ một cô gái như em. Hỏi em tại sao chưa có người yêu, em cười bảo ‘bao nhiêu người gặp em đều hỏi em câu đó, em cũng không biết vì sao. Chỉ là, em chưa tìm được người như ý’.
Thế mà, từ khi gặp anh, em lại quấn lấy anh, hay mời anh đi cà phê, thích nói chuyện cùng với anh. Em bảo, anh là người bạn tốt, là người anh tốt và biết đâu, sau này sẽ là người yêu tốt của em. Anh cười ‘anh có vợ rồi em ạ’, em lại thản nhiên đáp ‘có vợ thì đã sao anh?’.
Anh có chút ngạc nhiên vì cô gái như em lại thẳng thắn nói ra điều đó. Anh thấy ở em có gì đó cũng rất khó hiểu đấy chứ. Em xinh đẹp, thừa sức yêu người đàn ông giàu có, đẹp trai, vậy mà em lại thích anh. Em thú nhận lòng mình là em rất thích anh, và em hi vọng, thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ khiến anh xao động. Em ạ, anh cũng thừa nhận, có lúc anh từng xao động trước em, từng nghĩ hay là cứ yêu em đã, tính sau. Nhưng rồi anh lại nhận ra, mình là đàn ông có vợ, mình đã yêu người con gái là vợ mình bây giờ nồng nàn, tha thiết, hứa hẹn đủ thứ chung thủy trên đời. Vợ cũng đã sinh cho anh một cu cậu kháu khỉnh, đáng yêu vô cùng.
  

Anh đã có vợ, anh chỉ yêu vợ anh, dù em đẹp, anh cũng phải nói như vậy. (ảnh minh họa)
Vợ anh là người phụ nữ tuyệt vời, là người đảm đang, chu toàn hai bên gia đình, lo lắng cho chồng con. Anh chưa từng thấy vợ làm gì có lỗi với anh, chưa thấy vợ khiến anh phật ý bao giờ. Bao lâu nay, vợ anh quan tâm chồng, chăm sóc chồng thì có lý do gì anh phản bội vợ anh? Vả lại, so với em, vợ anh ngày trước cũng đẹp vô vàn. Chỉ là bây giờ, sau khi sinh con, cuộc sống vất vả hơn chút, nhiều lo toan hơn chút, cô ấy đã già đi, xấu hơn trước và cũng có nhiều nếp nhăn. Nhưng nếu vì thế mà anh chán vợ anh vì những cô gái đẹp bên ngoài thì thật sự không công bằng cho cô ấy.
Ai đã cướp mất tuổi thanh xuân của vợ, ai đã khiến vợ trở nên già và xấu hơn? Em bây giờ cũng lộng lẫy, nhưng khi em có chồng, có con, em cũng sẽ xấu đi, già hơn, và lúc đó, nếu chồng em chán em, đi theo người con gái khác đẹp hơn, em có cam chịu không? Chắc em sẽ đau lắm.
Em đẹp thật, phải nói là đẹp vô cùng. Anh biết, đàn ông khó ai qua được ải mỹ nhân như em. Nhưng anh, anh là người đã có vợ, anh không thể vì một cái đẹp hơn mà phụ tình nghĩa bao năm nay được. Những thứ vui chơi bên ngoài thì là chớp nhoáng, huống hồ, nếu anh yêu em, anh chẳng thể cho em được gì, cũng chỉ làm hủy hoại bản thân em thôi, vì anh sẽ không bao giờ bỏ vợ anh, em nhé! Nên, em hãy tự chăm lo cho mình, tự cho mình quyền được yêu, được sống, em hãy khiến mình trở thành của riêng ai đó, đừng đi yêu người đàn ông có vợ làm gì.
Anh đã có vợ, anh chỉ yêu vợ anh, dù em đẹp, anh cũng phải nói như vậy. Xin lỗi em, mong em tìm được hạnh phúc thực sự và đừng bao giờ viển vông nghĩ rằng, em có thể chinh phục được trái tim mọi gã đàn ông. Đơn giản là, em hãy tự chăm lo cho bản thân mình, tự biến người đàn ông ấy thành của riêng mình, nhé em!
Theo Bảo Trâm ghi (Khám phá)

'...Những gã trai giàu chỉ là những kẻ trăng hoa, lăng nhăng, chỉ là những kẻ thích dùng đồng tiền của mình để mua vui cho thiên hạ. Chuyện vợ chồng sẽ chẳng hạnh phúc được, vì những kẻ có tiền thường nghĩ rằng, họ có tiền thì đàn bà con gái thiếu gì, vây quanh họ như kiến, thích người này thì yêu, không thì đổi người khác’. Chị khuyên tôi đừng lấy chồng giàu vì chị biết tôi đang yêu một anh chàng giàu có. Chị bảo, lấy chồng giàu sợ sau này tôi sẽ hối hận vì bị phụ tình.

Những lời chị nói khiến tôi hoang mang vô độ. Chị xinh đẹp, ăn đứt bao nhiêu cô gái. Ngày trẻ, chị là sắc nước hương trời, chị cũng hiền dịu nết na. Về chuyện nấu ăn thì chị hơn hẳn tôi là cái chắc, tôi dám khẳng định như vậy. Thế nên, khi chị yêu được một anh chàng giàu có đẹp trai, lại nhà mặt phố, chúng tôi chẳng mấy ngạc nhiên. Ai cũng chúc mừng cho chị vì nghĩ rằng, tương lai của chị bắt đầu rạng rỡ từ đây.
Tôi cảm thấy ghen tị với chị, người đàn chị thân thiết của tôi, nhưng mà người ta có sắc thì ắt hẳn là lấy được anh chồng như thế. Đàn ông thật ra rất yêu sắc đẹp. Họ thường nhìn vào sắc đẹp để đánh giá một con người trước tiên, và sau đó mới là nhân cách, phẩm chất nếu như người con gái đẹp đó chưa bộc lộ ra bên ngoài. Chị được cho là người có sắc, có nết, cái gì cũng có. Nên khi chị bước chân vào gia đình giàu có, không có một ai phàn nàn gì về chị, chẳng ai nói chị này kia. Tất cả đều cho rằng, chị là người con gái xứng đáng với anh…
 Đàn ông giàu, đẹp lại chung thủy, tại sao không? - 1
Tôi cảm thấy ghen tị với chị, người đàn chị thân thiết của tôi, nhưng mà người ta có sắc thì ắt hẳn là lấy được anh chồng như thế. (ảnh minh họa)
Căn bản, ngày đó anh yêu thương chị vô cùng. Anh hạnh phúc vì có chị, sự chiều chuộng của anh dành cho chị khiến bao người ngưỡng mộ. Tại sao một chàng trai giàu có, sang trọng, cũng có quá nhiều cô gái theo đuổi lại có thể lãng mạn, ngọt ngào và chiều người yêu đến thế. Anh chị bên nhau quấn quýt không rời. Tình cảm ấy đến bây giờ, những ai chưa biết về cuộc sống hiện tại của chị vẫn nhắc lại vì ngưỡng mộ. Họ chiều nhau, quan tâm nhau hết lời.
Nhưng, mái ấm ấy tưởng chừng hạnh phúc thì đùng một cái chị hay tin anh có bồ, mà không phải một cô bồ. Anh có đến 2-3 cô bồ ở khắp nơi, ở những tỉnh thành mà anh tới. Anh giàu có như vậy, đi đâu cũng gieo rắc tình yêu cho người khác, thử hỏi, có người con gái nào vượt qua được cửa ải của anh? Chỉ cần anh mang tiền, anh cho họ quà cáp, tiền bạc và dùng lời ngon ngọt để câu kéo thì dù là anh có vợ hay chưa, họ cũng sẽ ngã vào lòng anh.
Thế đấy, chị chết lặng khi biết người mình yêu thương có con với người đàn bà khác. Và bây giờ, anh ra điều kiện với chị. Anh nói, nếu như chị muốn sống cùng anh, sống trong gia đình giàu có này thì phải chấp nhận nuôi thêm con riêng của anh. Rồi chị không biết, anh sẽ có mấy đứa con riêng nữa mang về trong vài năm tới.
Chị xót xa, giống như chị đang được anh bố thí tiền bạc và tình yêu. Chị đâu còn tình yêu gì với người đàn ông coi chị như kẻ ăn người ở đó. Ngoại tình, bị chị phát hiện còn ra điều kiện, giương oai với chị. Anh ta nói, chị hãy suy nghĩ kĩ, nếu như chị bỏ anh ta mà đi thì chị chẳng có gì, mất cái mác gia đình chồng giàu có và cũng vĩnh viễn không được quay lại. Anh có thể lấy nhiều người chứ như chị, chị lấy được ai?
  

Chị xót xa, giống như chị đang được anh bố thí tiền bạc và tình yêu. Chị đâu còn tình yêu gì với người đàn ông coi chị như kẻ ăn người ở đó. (ảnh minh họa)
Nghe những lời khiêu khích ấy, chị cảm thấy xót xa. Tại sao một thời chị từng yêu người đàn ông này tha thiết, tại sao chị lại đắm say vì anh ta. Nhan sắc chị đến giờ vẫn đẹp, không thua nhiều người nhưng những cô gái trẻ hoặc thói ham vui đã khiến anh sa ngã. Anh trở thành kẻ bội bạc, đê tiện, khinh thường người nghèo và cho mình là nhất thiên hạ. Chị khóc nức nở trước quyết định ly hôn, ra đi vì không thể nào chịu đựng được người đàn ông đó nữa.
**
Và sau mấy năm làm mẹ đơn thân, chị gọi cho tôi, nói tôi đừng lấy chồng giàu, cứ lấy một người bình thường, nghèo cũng được. Vì của cải làm nên từ hai bàn tay. Vợ chồng yêu thương nhau, quan tâm tới nhau, đó mới là điều nên làm. Chứ không phải người chồng thừa thãi tiền bạc. Vì khi có tiền, họ an nhàn, kiếm tiền dễ như chơi, họ không lao vào công việc như bao người, họ chỉ nghĩ cách tiêu tiền thì thế nào chẳng bị cám dỗ.
Tôi cũng là một cô gái xinh xắn, cũng đã yêu và vừa mới cưới một người đàn ông giàu có. Lời chị cảnh báo, tôi có nghe thấy. Nhưng quyết cưới rồi thì khó lòng thay đổi được. Phải nói là, trước đây tôi cũng luôn nghĩ như chị, nghĩ rằng, những gã đàn ông giàu có chỉ thích gái gú, chơi bời vì họ có tiền, họ thích dùng tiền của mình để mua vui? Nhưng rồi lại nghĩ, vạy thì đàn ông giàu không có ai chung thủy sao, nghe thật sự quá vô lý.
Tôi thấy, chồng tôi hiện tại là một người giàu có nhưng anh chẳng ham vui, cũng không bù khú bạn bè. Ngày nào anh cũng đưa đón vợ, rồi tối tối lại về ăn cơm cùng vợ. Hai vợ chồng đi đâu thì luôn đi cùng nhau.  Anh luôn chiều và quan tâm tôi, tôi thích gì thì anh mua. Anh được cái rất khôi hài nên vợ chồng ở nhà, nói chuyện với nhau vui vẻ lắm. Tôi yêu chồng, bù đắp cho anh bằng những bữa ăn tôi nỗ lực tự tay làm, còn chồng thì không ngừng khen ngon dù tôi biết, có những món dở ẹc.
 Đàn ông giàu, đẹp lại chung thủy, tại sao không? - 3
Nghe chồng nói tôi thấy cũng có lý. Phụ nữ luôn nghi ngờ đàn ông giàu có, sợ mất chồng, có thể vì họ chưa nghĩ được cách giữ chồng hoặc chưa khiến chồng cảm thấy thực sự hạnh phúc.
(ảnh minh họa)
Nhìn chồng lúc nào cũng tất bật vào bếp cùng vợ, chăm vợ lúc tôi mang bầu, tôi cảm thấy yêu thương anh vô cùng. Có người chồng nào như vậy không? Có người chồng nào lại yêu thương vợ con như thế không? Đó, chỉ là trước mắt nhưng tôi đã cảm nhận được tình yêu của anh dành cho tôi. Tôi lấy chồng cho đến bây giờ là được 3 năm, con gái cũng đã lớn nhưng tất cả đều vẫn rất mặn nồng, ngọt ngào. Tôi vẫn nhớ như in lời chị nói với tôi, đàn ông giàu có không ai chung thủy. Tôi sống những tháng ngày bên chồng mà lúc nào cũng nghĩ tới lời chị nói.
Chồng tôi cười khi tôi tâm sự về chuyện này. Anh bảo ‘thế chẳng lẽ đàn ông giàu bọn anh ế hết sao, thế chẳng lẽ bọn anh không thể yêu được cô nào tử tế và tin tưởng bọn anh? Đó là do các em nghĩ thế, chứ như đàn ông giàu bọn anh lại nghĩ khác, bọn anh chỉ sợ, các em mê bọn anh vì tiền, thích túi tiền chứ thích gì tụi anh. Thế nên, chuyện chung thủy có khi đàn ông giàu có còn nghi ngờ hơn là phụ nữ ấy chứ’.
Nghe chồng nói tôi thấy cũng có lý. Phụ nữ luôn nghi ngờ đàn ông giàu có, sợ mất chồng, có thể vì họ chưa nghĩ được cách giữ chồng hoặc chưa khiến chồng cảm thấy thực sự hạnh phúc. Nên với họ, đàn ông giàu có chung thủy tuyệt chủng mất rồi. Nhưng cánh đàn ông lắm tiền cũng sẽ nghĩ, phụ nữ có yêu mình thật lòng không? Đó mới là vấn đề nữa.
Thế nên, nếu đã yêu thì cứ yêu, nhưng nhớ là, đừng có đặt tiền tài vật chất lên trên hết. Hãy tin tưởng rằng, đối phương yêu mình thật lòng, chân thành. Chỉ có như vậy mới sống hạnh phúc. Và phải tin là, trên đời này không có gì là tuyệt đối và cũng đừng kì vọng tuyệt đối. Hãy làm theo sự mách bảo của con tim, yêu và cưới người yêu mình, mình yêu đểu sau này không còn phải hối tiếc vì bất cứ điều gì, hoặc là có hối tiếc thì cũng là do mình lựa chọn…
Theo Phương Bùi (Khám phá)

Nếu ai đó nói với bạn rằng họ chỉ thích một cô gái ngoan hiền dịu dàng thì bạn đừng vội tin. Xã hội này không dành cho những cô gái như bạn đâu.
***
Khi tôi học lớp 6, tôi được cử đi thi học sinh giỏi văn. Đội tuyển của trường có tới 13 người nhưng lại chỉ chọn 2 người đi thi. Tôi cảm thấy mình may mắn vì ở lớp tôi không phải là học sinh xuất sắc nhất. Và niềm vui chẳng được bao lâu. Cuối buổi học, nhóm bạn của Hồng Linh – cô bạn chung đội tuyển với tôi chặn tôi trước cổng trường. Họ kéo tôi vào một góc và bảo: "Loại con gái đần độn như mày sao lại có thể được cử đi thi được. Chỉ là cô giáo nhầm lẫn giữa cái tên Diệu Linh và Hồng Linh thôi. Ngày mai mày cấm được đến trường nghe không? Nếu không mày biết tay tụi tao". Hôm đó tôi đã rất sợ nhưng vì vào được đội tuyển của trường đi thi cấp Quận là điều vô cùng may mắn và là sự nỗ lực không ngừng của tôi nên tôi vẫn quyết định đi học. Ngay lập tức "lời nguyền ác ma" được thực hiện. Suốt mấy tiết học tôi như ở địa ngục khi mấy cô bạn cùng lớp hết giật tóc, viết lên sách, vẩy mực lên áo. Cuối giờ xe đạp của tôi cũng bị tháo hơi. Tôi quyết định không thể im lặng mãi nên báo cáo với giáo viên chủ nhiệm. Cái tôi bất ngờ hơn cả chỉ là lời nói vô trách nhiệm của cô: "Bụt không trêu gà sao gà mổ mắt. Cô cũng đâu có hiền lành. Chuyện của các cô tự giải quyết với nhau. Đừng có lúc nào cũng làm phiền giáo viên. Tôi không phải quan tòa hay bố mẹ cô mà chiều cô mãi được". Lần đầu tiên tôi nhận thức rõ rằng sự công bằng đã mất vì sự vô cảm của người tôi cảm thấy tin tưởng nhất lúc đó.

Năm tôi học lớp 9, lần đầu tiên tôi được tặng hoa hồng vào một ngày lễ rất đặc biệt. Khi ấy tôi ngồi ngay phía cửa sổ. "Chàng trai bí ẩn" – người tặng hoa hồng cho tôi chỉ xuất hiện trong có vài giây sau khung cửa và nói hai từ: "Tặng Linh". Rất nhanh. Khi tôi chỉ mới vừa định hình được sự tồn tại của cậu ấy thì cậu ấy đã chạy ra phía rìa ngoài sân bóng trường. Cậu ấy đội mũ phớt và mặc chiếc áo len kẻ. Tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy và mường tượng lại. Chàng trai bí ẩn có một đôi mắt to màu nâu hạt dẻ. Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ được. Tôi chưa kịp cảm ơn chỉ đứng bất động một hồi trước khi mấy cậu bạn cùng lớp giật lấy bông hoa trong tay tôi. Ngay lập tức họ có màn đấu bóng chuyền với bông hoa tội nghiệp. Cuối buổi những gì tôi nhận được chỉ là bông hoa đã trụi cành. Đấy là lần thứ hai tôi cảm thấy mình đã bị đối xử tệ chỉ vì đã không dám đứng lên đoạt lấy quyền lợi của mình. Tôi sợ rằng sẽ lại ở trong thế giới cô độc như hồi tôi học lớp 6. Và tôi vẫn cứ tiếp tục bị bắt nạt ngay trong chính lớp học của mình. Tôi vẫn cứ là bình phong cho mọi tội lỗi của các cô cậu bạn trong lớp gây ra: Diệu Linh quên mang sách bài tập, Diệu Linh không mặc đồng phục, Diệu Linh nghỉ học không phép...Ngay chính thầy cô cũng chẳng nhớ nổi mặt tôi mà vẫn phê tên tôi trong sổ đầu bài với vô số tội. Tôi trở thành học trò cá biệt lầm lì trong khi chỉ tôi biết rằng lỗi của tôi chỉ là tôi quá hiền lành. Rồi không biết từ đâu tôi có biệt danh là rùa. Cái biệt danh này rất đúng với tôi. Tôi đã tự khép mình lại trong chiếc bóng của chính mình, nhỏ nhoi và đơn độc. Tôi cứ ẩn mình trong chiếc mai sần sùi đầy vết xước nhưng nó cho tôi một cảm giác an toàn.
Lên cấp III, tôi tình cờ quen một cậu bạn học chung trường. Tôi không có nhiều bạn ở lớp nên cậu ấy trở thành bạn thân nhất của tôi. Khi học thêm ngoài giờ chúng tôi luôn chọn chỗ ngồi cạnh nhau. Đăng Dương xuất hiện trong cuộc sống của tôi giống như một định mệnh được sắp đặt. Ở bên cậu ấy tôi luôn cảm thấy vui vẻ và an bình. Không dưới một lần tôi đã muốn nói với Đăng Dương điều ấy. Nhưng tôi đã không có cơ hội làm vậy...

Thùy Anh là bạn cùng lớp với tôi. Cô ấy cũng thích Đăng Dương như tôi. Cô bạn chủ động làm thân với tôi để tiếp cận Đăng Dương. Chúng tôi thành bộ ba khá thân thiết. Cho tới khi Thùy Anh nói với tôi rằng: "Tớ biết Diệu Linh thích Đăng Dương. Nhưng cậu đừng thích Dương nữa. Dương không phải người hợp với cậu. Hãy giúp tớ và Đăng Dương thành một cặp". Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đăng Dương chưa từng nói thích tôi. Một chàng trai mạnh mẽ và cá tính như cậu ấy chắc không thể nào thích một con bé nhút nhát như tôi được. Cuối cùng, tôi rút lui và tìm cách vun vén cho hai người thành một cặp. Khi họ yêu nhau cũng là lúc tôi lại trở về với sự cô đơn của riêng mình.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những ngày tháng đáng sợ và thi đỗ Đại Học. Học Đại học không giống như cấp III, ít nhất bạn bè cũ – những người bắt nạt tôi cũng không còn học chung. Một chân trời mới đã mở ra thế nhưng tôi vẫn là đứa con gái nhút nhát vô cùng. Tôi biết mình không thể sống mãi như thế được nên đã cởi mở hơn với mọi người. Cuối học kì một năm thứ II Đại học, lần đầu tiên tôi cảm thấy thích một cậu bạn cùng lớp. Tôi chủ động làm quen và bắt chuyện. Chúng tôi trở thành bạn thân từ lúc nào không hay. Cuối cùng tôi quyết định tỏ tình. Cái tôi nhận được chỉ là sự từ chối: "Kiên không thể thích Linh được Linh ạ. Linh rất xinh, rất dịu dàng. Nhưng Kiên chưa bao giờ thích những cô gái giống như Linh. Nói sao được nhỉ? Kiên muốn cô gái mình yêu mạnh mẽ và cá tính. Linh quá hiền lành. Đừng như vậy nữa Linh ạ. Phải thay đổi thôi".
Năm tôi 24 tuổi, tôi có người yêu. Một người tôi luôn yêu thương và kì vọng rất nhiều. Anh giúp tôi vượt qua sự nhu nhược của bản thân. Chúng tôi quyết định ra mắt gia đình anh. Buổi nói chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ. Ba mẹ anh nói với anh: "Con bé này hiền nhưng không nhanh nhẹn. Con dâu gia đình ta phải khôn khéo. Có ghê chút cũng tốt chứ không nên lành quá con ạ". Anh đã quyết định chia tay tôi không lâu sau đó. Tôi lại lần nữa thất vọng về mình. Vì sao tôi luôn nhường nhịn, luôn chịu đựng nhưng lại chưa bao giờ được một kết quả tốt. Phải chăng tôi không nên hiền lành như thế? Hiền lành ở xã hội này liệu có phải là một điều tốt?

Blog tâm sự