vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Vợ ơi, anh hết tiền rồi!

Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi. Nếu muốn đi du lịch em chờ dịp sau. Em cứ thế này anh sống sao được nữa…”. 30/4 của người ta là nghỉ lễ, còn 30/4 của vợ chồng Phương là cãi vã, khóc lóc và dỗ dành nhau


Phương và Tùng yêu nhau từ thời còn học phổ thông, lên đến đại học may mắn là hai người học gần nhau nên dường như đối với họ chưa bao giờ có khoảng cách. Đối với nhiều đôi yêu nhau lâu dễ có cảm giác nhạt và chán đối phương, người ta vẫn nói “xa thương gần thường” nhưng với Phương thì không giống vậy. Càng gần gũi, càng yêu lâu tình cảm hai người càng đậm sâu.
Mỗi ngày sau khi đi học về Phương và Tùng dành ra 1 tiếng để chạy thể dục quanh công viên, vừa chạy vừa trò chuyện, hít khí trời. Những lúc như vậy Phương lại có cảm giác cuộc sống thật yên bình.
Cho đến khi Tùng thông báo đã nhận 3 lớp gia sư nên sẽ không có thời gian thể dục cùng Phương, cũng như thời gian hai người gặp gỡ ngày càng ít hơn. Chính quãng thời gian này tình cảm giữa Phương và Tùng bắt đầu có nhiều mâu thuẫn.
Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi
Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi" (Ảnh minh họa)
Gia đình Phương thuộc vào diện giàu có của tỉnh, vì thế chuyện ăn học, tiêu xài của Phương không thành vấn đề đối với ba mẹ cô. Nhưng với Tùng tiền ăn học, tiêu xài ở thành phố là cả một vấn đề lớn.
Gia đình anh kinh tế khó khăn, ba mẹ già không có nghề nghiệp, quanh năm chỉ sống bằng nghề làm thuê và vài ba sào ruộng. Nay sức khỏe không còn nên tiền ăn học của Tùng phải tự lo liệu. Đó là lý do vì sao cậu lại đôn đáo tìm công việc đến vậy.
Nhưng Phương thì ngày càng không chịu hiểu cho những khó khăn của người yêu. Ngày nào cô cũng tìm cớ để trách móc, làm nũng, có khi giận anh đến vài ngày.
Trong trái tim Tùng từ xưa đến nay chỉ có một mình Phương, không biết đã bao lần anh hứa lên hứa xuống là chỉ yêu một mình Phương, sau này nếu không lấy Phương anh nguyện cả đời không lấy ai. Những lúc thế Phương tỏ ra tin tưởng Tùng, nhưng chẳng được bao lâu cô lại làm khổ Tùng bằng những chiêu trò “Em mệt quá anh ơi, anh về với em đi”. Hay “em bị ngã xe tên đường, giờ đang ở phòng, anh đến đi. Em đau quá”. Nhiều lần Tùng đã phải bỏ giờ việc dạy học để về với Phương, nhưng tất cả chỉ là trò đùa của Phương muốn Tùng quan tâm đến cô.
Có lẽ trên đời này chỉ có một mình Tùng chịu đựng được tính cách ngang ngược của Phương. Vấn đề lớn nhất của Tùng bây giờ không phải là chuyện tình cảm. Anh có thể chịu đựng tính cách trẻ con của Phương nhiều hơn thế. Nhưng chuyện tiền bạc đối với anh là vấn đề nan giải. Nhiều lần Phương đưa tiền cho Tùng, nhưng anh nhất quyết không lấy. Với tính cách của Tùng thì không đời nào anh cầm tiền của con gái, hơn nữa của người yêu thì càng không.
Việc học bước vào năm cuối, Tùng ngày càng bận rộn, vất vả và gầy đi. Còn Phương vẫn luôn lo lắng tình cảm của Tùng dành cho cô không còn như trước.
Phương sợ Tùng yêu cô bé học trò anh đang gia sư, thỉnh thoảng Phương vẫn nhắc khéo “học sinh lớp 12 bây giờ ngày càng xinh, đi gia sư anh phải biết giữ khoảng cách đừng để trò yêu thầy là em cho biết tay đấy.”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tùng xin được công việc đúng chuyên ngành nhưng mức lương khởi điểm chỉ đủ nuôi sống chính mình. Vậy mà Phương sống chết đòi cưới, buộc lòng anh phải đồng ý cưới. Trước khi cưới anh cũng nói rõ vấn đề kinh tế còn khó khăn để Phương xác định trước. Nghe Tùng nói Phương gật gù chấp nhận tất cả, nhưng khi đó cô còn đang mê mẩn với chiếc váy cưới chứ có đoái hoài đến những lo lắng của Tùng đâu.
Sau khi cưới Phương bỏ ra khoản tiền lớn để đi trăng mật. Tùng phải muối mặt lắm mới dám dùng tiền của Phương để chiều lòng cô. Thế nhưng càng ngày Phương càng tự ý mình giải quyết vấn đề. Có việc gì Phương cũng chỉ dùng tiền của mình. Kể cả chuyện dọn dẹp nhà, căn nhà chật hẹp mà Phương cũng phải thuê người làm.
Hễ Tùng nói chuyện về tiền bạc thì cô ra vẻ “em có xin tiền anh đâu, tiền ba mẹ em cho em. Em dùng tiền thuê người làm, có tốn kém là bao đâu mà anh khó chịu”.
Không thể chịu đựng cách sống của Phương nữa, Tùng quyết định nói rõ với Phương “anh không muốn bị gia đình em coi thường. Từ giờ em không được phép tiêu xài tiền của nhà đẻ nữa. Ở nhà mình có gì dùng nấy, em cảm tưởng sống được thì sống không sống được thì thôi”.
Sáng hôm sau Tùng sang gặp bố mẹ vợ và nói rõ quan điểm. Thấy con rể có chí hướng và nói có lý nên kể từ đó bố mẹ Phương cũng cắt hết mọi chi phí của Phương. Lúc đầu Phương cũng ấm ức lắm, vì quen sống sung sướng, vung tiền thoải mái rồi giờ sau khi tan làm cô chỉ còn cách về thẳng nhà chứ không có tiền để mà ghé shop nọ, quán kia như trước.
Dịp nghỉ lễ 30/4 Phương nằng nặc đòi chồng cho đi du lịch nước ngoài, du lịch Nha Trang, Đà Lạt… nhưng công ty Tùng dạo gần đây không thu hồi được công nợ, lương bổng của Tùng cũng bị nợ, chỉ được tạm ứng phần nào khiến anh cũng lao đao.
Vậy mà Phương không chịu hiểu cho Tùng, ngày nào cô cũng ca thán, nũng nịu rồi so bì anh với người này người kia. Tùng chỉ còn cách nói thẳng với Phương “Vợ ơi anh hết tiền rồi. Nếu muốn đi du lịch em chờ dịp sau. Em cứ thế này anh sống sao được nữa…”.
30/4 của người ta là nghỉ lễ, còn 30/4 của vợ chồng Phương là cãi vã, khóc lóc và dỗ dành nhau.
 
Theo Giadinhvn.vn

No comments:

Blog tâm sự